Chap dành tặng @TracyARMY132 nhé. Hình như bé chưa flw nên chị không tag tên được a~~
Mọi người đọc truyện vui vẻ nha
----------_-----------
"Các người đông đủ, vui vẻ quá nhỉ?" Tiếng một người phụ nữ từ ngoài cửa cổng Hwan gia vang lên đầy chua chát, chất giọng này đúng thật chẳng thể lẫn vào đâu được.
"Hwan nhị phu nhân, xin bà ra ngoài cho." Một người vệ sĩ hối hả chạy theo sau bà ta, mồ hôi nhễ nhại, cố gắng dùng sức người sức miệng kéo bà ra ngoài.
"Cút ra! Hôm nay các người vui vẻ quá nhỉ? Đông đủ quá nhỉ? Còn có cả khách quí. Hahaha.." Go Sehae đưa mắt quét qua cả căn phòng lớn, miệng không ngừng gằn ra những lời nói mang theo cảm xúc phẫn nộ, bà ta bất chợt cười lớn, mặc cho đôi mắt kia đang đỏ hoe hằn tia máu.
"Sao lại để cô ta vào đây?" Bà ngoại Hwan không ngờ được rằng sẽ có ngày đứa con dâu giả tạo này bộc lộ ra hết tính cách ngang ngược của mình. Hôm nay còn là ngày vui của cháu dâu, bà nghiễm nhiên cảm thấy bức xúc.
"Dạ...thưa lão phu nhân, chúng con đã ngăn bà ta hết sức có thể rồi ạ. Con thực sự xin lỗi." Người canh cổng nghe thấy lời tra hỏi đầy bực bội của bà ngoại Hwan thì lập tức quì một chân, cúi đầu nhận lỗi. Sống cạnh Hwan gia bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ anh ta nhìn thấy vẻ mặt bực bội này của bà ngoại Hwan.
"Thôi được rồi, con ra ngoài đi. Anh chị Jeon, các cháu, thật xin lỗi. Mời mọi người bước vào đây cùng ta." Bà ngoại Hwan ngán ngẩm nhìn đứa con dâu xấc xược, quay người áy náy với bố mẹ và anh chị của JungKook, mời họ vào trong để tránh mấy chuyện không hay.
"Hahaha, mẹ à, mẹ đừng lẩn tránh chứ. Mẹ ở đấy nghe con nói đi. Hành động như vậy chẳng phải quá hèn hạ sao mẹ?" Go Sehae lại cười lớn, hai vành mắt đỏ bừng, từng lời nói không có chút suy nghĩ cứ vậy tuôn ra từ khuôn miệng bà mang theo đầy chua chát.
"CHÁT!" Mẹ Kim lớn giáng một cái tát mạnh vào mặt đứa em dâu hỗn đản, quát :
"Cô vừa nói gì? Cô nói ai hèn hạ, đầu óc cô không biết suy nghĩ sao? SAO CÔ DÁM MẤT DẠY NƠI HWAN GIA NÀY?" Hwan BoHee không chịu được những lời nói cay độc của mụ em dâu này, lập tức đứng lại đến bên, không màng mọi người đang nghĩ gì mà giáng thẳng một cú tát vào mặt bà ta, cái này rất thích đáng với những người dám mở miệng xúc phạm mẹ bà.
"BoHee à!" Tiếng bố Kim lớn vang lên, ông chạy đến bên nắm lấy bàn tay bà, ánh mắt đầy lo lắng. Thôi rồi, vợ ông đã nổi cơn thịnh nộ.
"Mẹ à!" TaeHyung và JungKook, TaeYang và JunHa đều đồng thanh, chạy đến bên mẹ Kim, cố gắng ngăn cản. Tất cả mọi người còn lại đứng trân tại chỗ, ánh mắt căm ghét nhìn Go Sehae.
"Mẹ!!!" Từ ngoài cổng, tiếng hét lớn của SoYoung vang lên. Cô chạy vào ôm chầm lấy mẹ, vuốt qua đôi má sớm sưng đỏ của bà ta, gào lên:
"CÁC NGƯỜI LÀM GÌ MẸ TÔI VẬY HẢ? SAO CÁC NGƯỜI TÁT BÀ ẤY? MẸ TÔI ĐÃ NÓI GÌ SAI?"
"IM MIỆNG! PHÉP TẮC CỦA BỌN MÀY ĐỂ ĐI ĐÂU HẾT RỒI?" Ông ngoại Hwan nãy giờ ngồi trong ghế phía nhà lá, đưa mắt tức giận nhìn cảnh hỗn loạn. Ngay lập tức, ông phóng cây gậy qua chỗ mẹ con nhà SoYoung, la lớn.
"NHÀ NÀY CƯU MANG BỌN MÀY ĐỂ BÂY GIỜ BỌN MÀY LÀM LOẠN HẢ?" Ông tiếp tục quát lớn, quá bức xúc, một tay ông ôm lấy trán, day day đau khổ. Đời ông quá bất hạnh khi sinh ra đứa con trai hỗn đản, bất hạnh hơn nữa vì nó không biết dạy vợ dạy con. Ngu ngốc.
"Cha à, cha nghe con nói, sao cha có thể bỏ mặc gia đình con..." Go Sehae chạy đến bên tán lá, vừa đi vừa gào thét thảm thiết, hai má chảy dài nước mắt.
"Câm miệng. Chính bọn mày đã đồng ý cút khỏi Hwan gia này. Cút ra. Nơi này không chào đón gia đình mày. Cút!" Ông ngoại Hwan mình đầy phẫn nộ. Chính một tay ông bà cưu mang hai đứa cháu, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nó đã không biết ơn còn quay lại cắn ông, phá hoại tập đoàn, chiếm đoạt tài sản, rồi tuyên bố rời khỏi Hwan gia, xem như không có quan hệ máu mủ gì. Vậy mà giờ đây vợ nó còn dám há miệng bảo ông bà bỏ mặc gia đình nó. Đây là tất cả những gì một đứa con trai có thể làm sao?
"Cha à, cháu nội và con trai cha sắp chết ở nhà mà cha còn nói được vậy sao?" Sehae vẫn già miệng, tiếp tục nói, nước mắt vẫn không ngừng trào ra. Gyeong con trai bà,hiện tại đã bị liệt hẳn một bàn tay, xương mũi của của nó cũng lệch hẳn so với khuôn mặt, gây chứng khó thở bất thường, khuôn mặt nó biến dạng đến nỗi tối hôm đó lết về nhà, bà còn chẳng nhận ra đó là con trai mình, tay rũ rượi, thân thể nhoem nhuốc máu, nhìn thấy thôi bà đã muốn đột quỵ tại chỗ. Sao con trai bà lại ra nông nỗi này?? GiChul chồng bà cũng từ hôm đó mà đổi tính đổi nết, ông đập phá đồ đạc trong phòng, tính tình gắt gỏng, rượu chè be bét, công ty thì bị giảm cổ phiếu trầm trọng, sa sút không phanh. Hợp đồng với tên nghị trưởng kia cũng bị hủy, bị xé trước mắt không chút thương tâm. Bây giờ gia đình bà chẳng khác gì một mớ hỗn độn. Vậy mà ở đây, nơi Hwan gia này lại có thể vui vẻ đến mức đó.
"Cái gì?" Ông ngoại Hwan và mọi người trong nhà nghe Sehae nói vậy, trong lòng nảy sinh lo lắng. Dù sao suốt mấy năm nay, gia đình đứa con út này cũng luôn được ông bà yêu thương, dù sao cũng chung giọt máu, cũng là con ông cháu ông, sao ông không quan tâm cho được.
"Tất cả đều tại đứa con hoang đó, đều tại nó, TẤT CẢ LÀ TẠI NÓ!!!" Sehae gào lên, khóc thảm thiết khi nghĩ lại về hoàn cảnh gia đình mình hiện tại. Bà chỉ thẳng vào mặt Jimin đang đứng khép nép bên cạnh các anh mình, ánh mắt bà lại càng mang đầy căm tức, hận thù. Chính đứa con hoang này đã làm chồng và con trai bà chịu khổ sở, làm gia đình bà bấy lâu nay loạn xạ, rối tung.
Jimin đứng phía đó, nhận được cái nhìn muốn ăn tươi nuốt sống của bà ta, cậu giật bắn mình, nước mắt sắp tràn ra ngoài vì lần nữa lại bị gọi bằng danh "đứa con hoang" đầy ám ảnh đó. Trong lòng cậu bây giờ như đang bị hàng ngàn con dao sắc lẹm xỉa qua đau đớn. Bỗng từ phía sau, một bàn tay to lớn luồn vào tóc cậu, xoa xoa nhẹ nhàng, một tay nữa vỗ vỗ tấm lưng đang giật theo tiếng nấc như muốn trấn an cậu. Jimin theo phản xạ quay người lại, nhận được một ánh mắt dịu dàng từ HoSeok, người mà cậu luôn cho là lạnh lùng bá đạo, bây giờ lại có thể nhẹ nhàng ở bên cậu trấn an thế này. HoSeok nhếch môi cười nhẹ, dời ánh mắt khỏi Jimin, nhìn thẳng vào mặt người đàn bà đang chỉ vào Jimin, ánh mắt căm phẫn, uất hận.
"Mày...mày là người đã hại con tao, mày là người đã hại chồng tao, chính mày, thằng xấc xược!!!" Sehae không ngần ngại, bước đến trước mặt HoSeok, cố ý đẩy mạnh Jimin làm cậu ngã nhào xuống đất, Sehae đưa tay lên cao, định giáng một cú tát vào mặt Jimin thì bỗng cổ tay bị bóp chặt.
"Bà nghĩ mình đang làm gì?" HoSeok nghiền chặt thứ đang nắm trong tay, nghiến răng nhìn người trước mặt, ánh mắt hằn tia máu.
"A...Đau, cậu là ai? Mau thả ra, mày nghĩ mày đang làm gì hả?" Sehae cố vùng vẫy khỏi tay HoSeok, cổ tay bà bị bóp chặt như sắp bị nghiền nát xương, bà đau đớn la lên thất thanh.
"Câm miệng trước khi tôi bẻ gãy tay bà." HoSeok bá đạo, mặc cho mọi người xung quanh đang trợn tròn mắt nhìn anh, anh biết việc mình đang làm là chính đáng, là đúng đắn để trừng trị mẹ con nhà này.
"AA...Mau thả tôi ra, mau thả ra. Cậu đang bảo vệ đứa con ghẻ đó sao? Nó đáng để cậu quan tâm và bảo vệ sao? ÁÁÁ..." Sehae vẫn mạnh miệng, mọi người xung quanh vẫn nhìn bà bằng ánh mắt khinh bỉ, chỉ có đứa con gái bà đang quì dưới chân HoSeok, cầu xin:
"Xin anh...Xin ảnh thả mẹ tôi ra...Cầu xin anh...tay bà ấy...không được...mau thả mẹ tôi ra, làm ơn đi mà..." SoYoung khóc không ra nước mắt, ôm chặt chân HoSeok mà van xin.
"Nếu như biết rõ hậu quả, sao còn tìm đến đây?" HoSeok cau mày nhìn người dưới chân.
"Là chúng tôi sai, xin anh...mau thả mẹ tôi, bà ấy...tay bà ấy sẽ gãy đi mất...Cầu xin anh..." SoYoung vẫn một mực cầu xin, đầu lắc nguầy nguậy, miệng không ngừng van xin.
"Anh...HoSeok, anh mau thả bà ấy ra đi..." Jimin đứng dậy, đi đến bên, kéo áo HoSeok, đôi mắt từ bao giờ đã phủ một tầng sương.
"Đến bây giờ em còn muốn..."
"Được rồi HoSeok, cậu hãy thả bà ta ra rồi nói chuyện thật đàng hoàng." Taehyung nãy giờ đưa bố mẹ Jeon và anh chị JungKook vào trong tiếp trà, dặn dò mọi người rồi cùng JungKook trở lại gian nhà chính. Thấy tình hình không ổn, anh đến can ngăn bạn mình. HoSeok từ trước tới nay luôn là người điềm tĩnh trong công việc, không một lí do gì có thể làm anh nổi giận mà trực tiếp ra tay đến mức này. Chắc chắn bà ta đã làm gì Jimin nên mới phải chịu như vậy. TaeHyung không trách bạn mình, tình cảm của HoSeok với Jimin anh là người rõ mồn một.
"Hừ..." HoSeok buông tay Go Sehae, hừ một tiếng rồi quay sang Jimin, hắng giọng:
"Lại đây!" Trông anh có vẻ rất bực rồi. Jimin cúi đầu, lủi thủi bước lại gần anh.
"Có đau ở đâu không?" HoSeok tiếp tục tra hỏi, trong giọng nói hoàn toàn như tảng băng, lạnh ngắt.
Jimin bất chợt rùng mình trước tông giọng lạ lẫm, cậu lắc đầu, hai mắt lại đỏ lên.
"Ông ngoại Hwan, có gì xin người thứ lỗi vì con xấc xược." HoSeok vẫn không quên sự hiện diện của ông ngoại nơi chòi lá, đi đến bên cúi đầu, chấp nhận mọi sự khiển trách khi anh vô tình làm chuyện không nên với con dâu Hwan gia trước mặt ông.
"Không sao! Cảm ơn cậu vì đã lo lắng cho thằng bé. Làm tốt lắm." Ông ngoại Hwan ngồi vòng chân, tay đưa lên vuốt râu, cười khà khà nhìn người trước mắt. Hừm.. Phong thái rất đẹp, lời nói dứt khoát, hành động mạnh mẽ. Đáng khen!
"Cậu học võ hả?" Ông lại tiếp tục lân la sang chuyện võ lâm yêu thích của mình, nhướn mày trắng hỏi.
"Vâng. Con học võ đã mười tám năm, thưa ông." HoSeok tiếp tục cúi đầu, trả lời câu hỏi của ông ngoại.
"Ây da, thằng khỉ, đừng khách sáo, qua đây ngồi với ta." Tìm được người hợp gu, ông ngoại Hwan bắt đầu lôi kéo người để bàn tán về chuyện võ lâm. Ông vẫy vẫy tay bảo anh đi lại.
"CHA CÒN CÓ TÂM TRẠNG NÓI CHUYỆN SAO? CON TRAI VÀ CHÁU TRAI CHA SẮP CHẾT Ở NHÀ RỒI." Sehae nhìn thấy cảnh trước mắt, miệng không giữ được lại gào lên.
"Đây là Hwan gia, không phải nơi để dì làm loạn. Tôi cảnh cáo gì." Taehyung đến bên, trừng mắt nhìn Go Sehae bằng ánh mắt đầy cảnh cáo, người đàn bà này điên thật rồi.
"Sao nào? Bọn mày sống trong sung sướng, còn gia đình tao thì phải sống trong khổ cực sao? Không công bằng." Sehae gằn giọng, chỉ vào mặt Taehyung, miệng không ngừng phun ra những lời nói không chút tình nghĩa.
"Dì nghĩ xem. Tại sao? Tại sao gia đình dì lại phải sống trong khổ sở?" Taehyung cau mày, giọng nói điềm tĩnh.
"Anh mau im đi, tất cả chỉ vì Kim gia nhà anh, tất cả đều vì bố mẹ các anh cướp hết hạnh phúc của gia đình tôi. Anh còn hỏi sao? Tất cả là tại anh đấy, là tại thằng con hoang kia nữa." SoYoung chịu không nổi, xông lên nói.
"Là con hoang nhưng vẫn sống tình nghĩa hơn gia đình cô, vẫn được người khác yêu quí hơn gia đình cô, sống tốt hơn gia đình cô. Mau im miệng." Taehyung bắt đầu gằn giọng, bàn tay anh nắm chặt lại.
"Được rồi Taehyung, để nó nói ta nghe, tại sao vì cháu ta mà gia đình nó tan hoang như thế." Ông ngoại Hwan nhìn một màn chán nản, vẫy tay bảo Taehyung thôi khỏi nói, rồi tiếp tục.
"Con mau gọi bà ngoại và bố mẹ con ra đây, để mọi người cùg chứng kiến xem Jimin của ta đã làm gì với gia đình nó."
Taehyung tuân theo lời ông ngoại, bước vào trong nhà và nhanh chóng đưa bà ngoại, bố mẹ anh và bố mẹ JunHa ra, gia đình bố mẹ Jeon và anh chị đã có anh TaeOh, chị MiChae, TaeYang và JunHa ở lại cùng.
"Có chuyện gì nữa? Tôi không muốn nhìn mặt nó." Bà ngoại Hwan không thèm nhìn mặt đứa con dâu thiếu nết, cũng chẳng thèm liếc đứa cháu nội kia nữa. Bà chán nản gia đình này lắm rồi.
"Cha có chuyện muốn nói ạ?" Bố mẹ Kim đến bên chòi lá, ngồi xuống nghe ông ngoại Hwan chỉ dặn.
"Thưa ông, con xin phép lui ạ." HoSeok thấy đã đến lúc Hwan gia giải quyết chuyện gia đình, anh không nên ở lại đây, định ý đứng dậy thì bị ông ngoại Hwan cản lại.
"Cậu ngồi đấy, bảo vệ Jimin cho tôi." Ông ngoại Hwan kiên quyết, không cho HoSeok đứng dậy. Ông muốn xem anh ta có thật lòng với đứa cháu bé bỏng của ông hay không. Xem như đây là bài kiểm tra cuối cho đứa cháu rể tương lai. Hà hà, nghĩ đến sau này có người cùng ngồi trong chòi lá bàn chuyện võ lâm đã thấy khoái rồi.
HoSeok không tin vào tai mình, đưa mắt nhìn Taehyung đang đứng đối diện, nhận được cái gật đầu từ cậu bạn, anh an tâm ngồi xuống. Chưa bao giờ HoSeok thấy bối rối thế này. Lần đầu trong đời đấy, Jung tổng lạnh lùng bá đạo cũng đã biết bối rối rồi. May rằng hôm nay đám mười người kia không được đi theo, không thì mất hết hình tượng của anh. Lúc đó mặc cho bọn họ van xin nài nỉ, nhưng chỉ nhận được ánh nhìn lạnh tanh của HoSeok bèn im bặt, không ai dám hó hé một lời.
"Mẹ con nó bảo muốn kể tội Jimin đã làm chồng và con trai nó sắp chết ở nhà. Tôi muốn gọi mọi người ra đây để nghe rõ chuyện, ai thấy có gì sai đúng hay không hợp lí cứ nói. Bây giờ cô nói đi." Ông ngoại Hwan ngồi ở ghế chính diện, cầm cây gậy tri kỉ kia, bắc chân, vuốt râu nghe con dâu nói.
"Chuyện là..."
"Khoan đã dì. Từ nhỏ, dì chưa học cách thưa bẩm khi nói chuyện với bề trên lớn tuổi sao? THƯA DÌ?" Taehyung cố ý cắt ngang ngay từ đầu, cố ý soi mói lời nói của người dì một cách kĩ lưỡng.
Go Sehae lập tức im bặt, JungKook ngồi cạnh anh bỗng đảo mắt một vòng, cố nén cười trong lòng. Ai chứ ông xã nhà cậu, đã ghét thì soi tức chết người ta.
"Thưa cha, thưa mẹ, chuyện là..."
"Đừng gọi ta là mẹ cô, giả tạo!" Bà ngoại Hwan nghe không lọt tai từ "mẹ" ngọt xớt thì cắt lời nhìn Go Sehae đang ấp úng.
"Thưa mọi người, chuyện là chồng con và con trai con hôm trước...bị thằng nhỏ đó..."
"Xưng hô cho đúng trước khi ta đuổi cô ra ngoài." Ông ngoại Hwan nghe ba từ "đứa con hoang" thì lập tức cau mày, chĩa gậy nhỏ vào mặt Sehae, gằn giọng.
"...Bị Jimin hãm hại. Có một tên bịt mặt nữa đã đánh Gyeong của con đến nỗi liệt một bàn tay, mặt mày méo xệch, còn có cả...một tên tóc khá dài...dẫm vào mặt chồng con...Là hắn, là hắn ta, là mày, sao mày dám làm vậy với chồng tao?" Sehae đầu óc quay cuồng kể lại, bỗng bà thoáng nhớ lời người chồng nói, tên dẫm vào mặt ông là người cao lớn, nuôi tóc dài, hình như rất thân với Jimin. Chẳng phải là cậu ta sao? Người đang ngồi cạnh ông ngoại Hwan, Jung HoSeok?
"Cậu ta...chính cậu ta đã hại con trai và cháu trai cha ra nông nỗi như bây giờ. Anh GiChul hiện tại đã rượu chè be bét, đầu óc không còn màng gì đến cuộc sống hiện tại, về đến nhà giở thói đập phá đồ đạc. Còn Gyeong thì bị liệt một bàn tay khiến nó rất khổ sở, xương mũi bị lệch đi làm nó khó thở hằng đêm, cũng không làm được việc gì. Con bé SoYoung thì suốt ngày khóc lóc thảm thương, học hành sa sút, cả nhà chỉ còn mỗi con gánh vác. Cha nghĩ xen họ đã tàn bạo thế bào với gia đình con?" Go Sehae bỏ đi danh làm Hwan nhị phu nhân, miệng không ngừng nói, tay không ngớt chỉ trỏ xung quanh, kể tội Jimin và HoSeok.
"Chuyện này là thế nào?" Ông ngoại Hwan nghe vậy vẫn không chạnh lòng, quay sang vỗ vỗ HoSeok, hỏi.
"Thưa ông, thưa mọi người, con xin phép nói." HoSeok nhếch khóe mi nhìn Sehae và đứa con gái đang đứng ngoài kia, mắt lộ rõ sự căm thù.
"Thưa Hwan nhị phu nhân. Vậy từ đầu ai là người lên kế hoạch cho bắt cóc Jimin để bán cho Nghị viên Oh?" HoSeok dùng chất giọng điềm tĩnh, hướng mắt hỏi bà.
Sehae nghe hỏi đến chuyện này, giật bắn mình, lắp bắp không ra ở miệng.
"Bắt cóc? Đã xảy ra chuyện gì? Mau nói!" Ông ngoại Hwan nghe đến chuyện bắt cóc Jimin, trong lòng bỗng sửng sốt, lớn giọng.
Chờ một lúc, không ai lên tiếng, Taehyung nhếch miệng.
"Thưa ông ngoại, đêm hôm đó con và Kookie có việc ra ngoài nên Jiminie phải ở nhà một mình cẩn thận. Một lúc sau chú Hwan và Gyeong đến, giở trò định bắt Jinin đi, nhưng may là HoSeok đến kịp để cứu em ấy, không thì con cũng không giám lường trước hậu quả..." Taehyung vừa kể vừa trầm ngâm, anh cố ý giấu nhẹm đi chuyện Jimin bị đánh đến sưng má, tránh để mọi người lo. Ánh mắt kiên định nhìn về phía mẹ con Sehae, tay không tự chủ mà nắm chặt lại. Chuyện này anh vẫn chưa bỏ qua cho họ đâu.
"Cậu nói láo, Taehyung, nó nói láo đấy cha ạ. Bằng chứng? Bằng chứng đâu? Dựa vào đâu mà cậu bảo chồng tôi bắt cóc thằng con hoa...Jimin?" Go Sehae mắt hằn tia máu, quên mất mục đích chồng và con mình tìm đến nhà Taehyung vào tối hôm đó. Bà đến đây ăn vạ như vậy, hồ đồ rồi.
"Thưa dì, có lỗi phải biết nhận, phải biết xin lỗi. Điều này đối với một nhị phu nhân thì phải biết rõ chứ nhỉ?" Taehyung nhếch khóe miệng, giở giọng châm chọc.
"Có thì đưa ra đây, tôi xem. Cậu có bằng chứng không mà buộc tội chồng tôi?" Sehae biết mình sai nhưng vẫn già miệng.
"Nếu tôi có bằng chứng thì dì sẽ chịu gì? Tôi sẽ được gì?" Taehyung nhếch mày.
"..." một khoảng lặng kéo dài.
"Làm theo lời ông ngoại giao?" Taehyung trầm ngâm một lúc rồi gợi ý cho bà ta.
HoSeok nhìn vào màn hình điện thoại, bấm bấm cái gì đó, một lúc sau, A Tam bước vào, kính cẩn.
"Thưa chủ nhân, đây ạ." A Tam cúi chào mọi người xung quanh rồi quay người sang HoSeok, ánh mắt trung thành nhìn về phía chủ nhân cao ngạo. Tay cầm một tập tài liệu dày cộm cung kính đưa cho HoSeok, xong việc cậu cúi đầu lui ra ngoài.
"Taehyung, chuyện này để tôi. Tôi là người có mặt ở đó." HoSeok đứng dậy trước ánh nhìn của mọi người. Cậu trai này đúng thật tuổi trẻ tài cao, mọi hành độn của cậu ta luôn toát lên sự cao ngạo, tổng tài.
"Mời cậu." Taehyung mỉm cười vỗ vai người bạn, quay lại ngồi kế bên JungKook, đan tay mình vào tay cậu. Hôm nay là ngày vui của bảo bối nhưng đã bị mẹ con nhà này phá mất rồi. Tối nay về anh phải đền bù cho bà xã yêu mới được.
"Ông Hwan GiChul và cậu Hwan Gyeong kí một hợp đồng trao đổi với viện trưởng Oh, vật trao đổi giữa hai người họ không ai khác chính là cháu của Hwan gia, Hwan Jimin. Theo kế hoạch, Jimin sẽ bị làm vật hàng trao đổi cho tên nghị viên Oh háo sắc, để gia đình Hwan GiChul nhận được một hợp đồng với số tiền khổng lồ đắc lực, số tiền này sẽ giúp ông ta mua cổ phần công ti và nhanh chóng thu thập tập đoàn cũng như nhà cửa hiện tại của Hwan gia đây. Jimin hôm đó đã bị Hwan GiChul và Hwan Gyeong bắt cóc, đi đến thang máy tầng hai thì bị tôi bắt gặp. Hai người họ đã động tay động chân với Jimin, làm em ấy bị thương khá nặng ở má phải. Thưa Hwan nhị phu nhân, à không, bà Go Sehae, nếu hôm đó tôi không tóm được hai người họ, thử hỏi xem hôm nay gia đình bà trót lọt đến mức nào?" HoSeok cầm tập hồ sơ lật qua lật lại, nói tiếp:
"Trong đây là những tài liệu về vụ trao đổi giữa Hwan GiChul và nghị trưởng Oh, còn đây, là video clip Hwan GiChul và Hwan Gyeong đã hành hạ Jimin. Bây giờ bà còn muốn xem bằng chứng nào nữa? Tôi tặng bà?" HoSeok không ngần ngại mà đay nghiến hàm răng. Một khi đã động tay đến vật nhỏ anh bao bọc thì đừng hòng có kết cục tốt, kể cả có quan hệ thân thiết với bạn anh thế nào đi nữa, với tính cách bá đạo của HoSeok, anh vẫn sẽ không nương tay. Huống hồ gì gia đình này nổi danh bất hiếu, bị đuổi khỏi Hwan gia.
"C...cậu...Sao có thể..." Go Sehae trợn tròn mắt nhìn tập tài kiệu và chiếc USB nhỏ trong tay HoSeok, đôi tai bà đã nghe rõ từng từ, từng từ một phát ra từ miệng HoSeok, thâm tâm hốt hoảng điên cuồng. SoYoung thấy mẹ như vậy thì ứa nước mắt. Chuyện trao đổi Jimin, cả bốn người trong gia đình cô đều đã biết, đã đồng ý chấp thuận thì mới để cha và anh trai đi bắt cóc Jimin. Nào ngờ tất cả mọi thông tin đều bị những người anh thông minh này moi móc ra tất tần tật. Đầu cô choáng váng liên hồi.
"Thật không ngờ các người sống có tình người đến như vậy." Mẹ Kim lớn nước mắt lưng tròng, đưa mắt nhìn Jimin tội nghiệp đang đứng nép một bên, miệng không ngừng nghiến răng nghiến lợi. Cha Kim lớn bàn tay nắm chặt, ánh mắt chứa đầy căm tức nhìn mẹ con nhà kia, tay đưa lên vuốt vuốt lưng vợ.
"Ta đã sinh phải một tên súc vật. Nó cả gan mang đứa con nó sinh ra để đi bán sao? Đầu óc của nó bị ai nhào nặn đến si xuẩn vậy rồi?" Bà ngoại Kim lau nước mắt nhìn thằng cháu tội nghiệp. Đứa cháu đáng thương của bà, nó đã phải chịu quá nhiều vết thương tâm hồn lẫn thể xác. Bà đã không hề hay biết về những chuyện này, người làm bà bỗng cảm thấy hối hận không thôi.
"Hợp đồng ma là một tội, bắt cóc người cũng là một tội, rồi còn có ý định buôn bán người, trao đổi người trái phép trái đạo. Tổng những tội lỗi này đủ cho gia đình bà đoàn tụ trong tù đến đầu bạc răng long." Taehyung nhìn người phụ nữ đầy ghê tởm. Không có lòng thương xót đã đành, ở đây còn cố ý chà đạp, tiêu khử một cậu bé vừa mười tám tuổi. Thật không xứng đáng làm người.
"Cha...mẹ...anh chị...mọi người à..." Hwan nhị phu nhân khóc thét, run lẩy bẩy gọi tên từng người, giọng nói không còn chua chát, thô lỗ như trước, thay vào đó là giọng nhão nhoẹt, ủy khất bi thương.
"Cút khỏi Hwan gia và đừng mò mặt về đây nữa." Ông ngoại Hwan nghiến răng, vứt cây vậy trong tay vào người Go Sehae, vậy là bấy lâu nay ông nuôi nghịch tử, ông nuôi bọn bắt cóc, bọn buôn bán người.
"Xin cha...tha lỗi..." Go Sehae khóc nấc lến, bà ta hết đường chối cãi, hôm nay bà quá hồ đồ rồi.
"Đưa người ra ngoài, khóa cổng lại. Không được phép bước vào nhà này nữa." Ông ngoại Hwan lớn tiếng, nhìn hai người gác cổng to lớn ra lệnh, phút chốc hai người quay vào kéo người đi, mặc cho họ gào thét van xin thảm thiết.
Mọi việc đã đâu vào đấy, đã xong xuôi, bà ngoại Hwan nắm tay JungKook, ánh mắt áy náy buồn rười rượi.
"Kookie, bà xin lỗi, phá hỏng ngày vui của cháu rồi."
"A, không có đâu bà ngoại, Kookie vẫn rất vui ạ, cảm ơn mọi người đã chúc mừng sinh nhật con. Hôm nay con rất hạnh phúc." JungKook nắm lấy tay bà, mỉm cười để lộ đôi răng thỏ đáng yêu, cảm ơn mọi người.
"Cục bột à, hôm sau nhớ làm bánh ông ăn nhé. Nhớ lấy!" Ông ngoại Hwan cười khà khà, từ đâu đưa tay lên, xoa xoa mái đầu đứa cháu dâu nhỏ đầy tự hào.
"Jiminie, lại đây với ta." Bà ngoại Hwan mỉm cười nhìn Jimin, vẫy tay với cậu. Jimin đứng kế HoSeok, bàn tay nhỏ đang nắm chặt vạt áo anh vì căng thẳng, nghe thấy bà gọi thì mau chóng chạy lại, nhào vào lòng bà.
"Jiminie của bà. Bà xin lỗi vì không lo lắng đầy đủ cho con. Lần sau đừng để bị thương nữa nhé." Bà ôm cậu vào lòng, đưa tay vỗ vỗ tấm lưng quen thuộc của đứa cháu nhỏ bà ru ngủ hằng đêm, nước mắt bà lại ứa ra khi tưởng tượng đến hình ảnh Jimin tội nghiệp bị áp bức.
"Bà nội... Jiminie hứa sẽ không để mình bị thương nữa, bà nội đừng lo." Jimin cũng đưa tay ôm lấy bà, vỗ vỗ vào lưng bà như an ủi. Mọi người nhìn hình ảnh bà cháu ấm áp mà trong lòng bùi ngùi xúc động. Jimin mãi là đứa cháu, đứa con họ cần bảo vệ.
Anh sẽ không để em phải chịu tổn thương thêm chút nào nữa.
HoSeok đứng cạnh ông ngoại Hwan, ánh mắt chung tình nhìn cậu bé đang hạnh phúc trong vòng tay người bà, trong lòng anh thầm thề hứa. Tiểu bảo bối này anh sẽ ở bên và bảo vệ em ấy trọn đời này.
"Taehyung, mẹ nghĩ con nên đưa JungKook cục cưng ra ngoài hóng mát để giải tỏa tâm trạng. Mẹ thấy có lỗi với thằng bé rất nhiều. Còn gia đình thông gia sẽ ở ngủ lại đây. Được chứ? " Mẹ Kim kéo Taehyung ra sân, nói nhỏ.
"Mẹ con càng ngày càng tâm lí!" Taehyung mỉm cười nhìn mẹ, đưa ngón cái lên trước mặt bà, gật đầu đồng ý rồi mau chóng quay vào kéo JungKook đi. Trước khi rời khỏi đây, JungKook không quên trò chuyện tâm tình cùng bố mẹ và chị gái, còn trêu đùa cùng bé JungSu, trông cậu rất hạnh phúc.
"Jeon đại thần, anh dâu nhỏ, JunHa và anh TaeYang có chút quà muốn tặng sinh nhật anh dâu nhỏ ạ!" JunHa mấp máy khuôn miệng bé bé đáng yêu, mắt chớp chớp, tay cầm hộp quà được gói lại gọn gàng, rất dễ thương tặng JungKook. JungKook mỉm cười xoa đầu cô em gái nhỏ, nhìn sang TaeYang, tươi tắn:
"Cảm ơn hai đứa nhiều!"
"Anh...dâu nhỏ...Jimin và anh HoSeok cũng có quà tặng anh. Chúc mừng sinh nhật anh dâu nhỏ." Jimin nở nụ cười tỏa nắng, mang món quà nhỏ nhỏ trên tay mà lòng không khỏi cảm thấy thú vị.
"Jung tổng, Jiminie, cảm ơn hai người nhiều nhé!" JungKook xoa đầu Jimin, tay cầm lấy gói quà nhỏ nhắn.
"Mọi người ở lại vui vẻ, con đưa Kookie ra ngoài rồi về căn hộ. Tạm biệt mọi người, chúc ngủ ngon." Taehyung kéo tay JungKook, chỉ kịp để cậu nói lời chào rồi kéo cậu lên chiếc ô tô sang trọng, hành trình hóng mát lãng mạn bắt đầu.
----
"Bảo bối à, em có thích không?" Taehyung và JungKook ngồi giữa thảm cỏ xanh phía trong công viên, mắt JungKook hướng lên bầu trời cao kia, ngắm nhìn bầu trời lấp lánh điểm đầy sao cùng ánh trăng tròn sáng vàng. Còn Taehyung, ánh mắt trọn vẹn chỉ có hình bóng JungKook.
"Em thích lắm. Thật đẹp!" JungKook mắt không rời những ngôi sao kia, đầu nghiêng tựa vào vai Taehyung, vui vẻ trả lời anh.
"Em nhìn được nhiều sao không?" Taehyung cúi xuống hôn vào đôi má ửng đỏ vì hạnh phúc kia, hỏi cậu.
"Em nhìn được nhiều lắm. Trời đêm nay thật đẹp, chi chít sao lấp lánh quá." JungKook hưởng thụ không khí trong mát nơi thảm cỏ xanh rờn. Bầu trời rộng lớn kia chứa vô vàn vì sao không đếm xuể, cũng như tình cảm hiện tại của cậu dành cho anh, để đâu cho hết.
"Nhưng sao anh chỉ nhìn thấy một ngôi sao thôi." Taehyung bắt đầu dùng giọng nhõng nhẽo, tay đưa lên luồn vào mái tóc mềm mại tựa lụa mai của JungKook, anh dịu dàng hôn lên vầng trán rộng kia, mỉm cười.
"Ơ, nhiều lắm mà, anh không thấy được sao? Một này, hai này, ba này...Ah~" JungKook thắc mắc nhìn Taehyung, sao anh lại không thấy được? Trời đầy sao như thế. Cậu đưa ngón tay thon dài lên, đếm từng ngôi sao, đôi môi đỏ cherry câu nhân mấp máy theo nhịp đếm, đuôi mắt cong lên hạnh phúc. Nhìn JungKook hiện tại chẳng khác một tiên tử hạ thế, làm Taehyung say đắm không thôi. Nhân lúc cậu đang mải mê đếm sao, Taehyung đưa tay nâng cằm JungKook, quay qua phía anh rồi nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đầy dụ hoặc đó một nụ hôn ngọt ngào, làm JungKook chỉ kịp ah lên một tiếng vô nghĩa.
Dây dưa một lúc lâu, khi sợi chỉ bạc kết nối giữa hai khuôn miệng, Taehyung mỉm cười:
"Ngốc ạ, trong mắt anh chỉ nhìn thấy ngôi sao sáng là em, duy nhất em thôi. Trong mắt anh chỉ chứa được hình bóng của bảo bối thôi, biết không?" TaeHyung nhìn bảo bối trước mắt, trong lòng không khỏi xốn xang, cậu mãi là người mang đến cho anh sự mê hoặc đặc biệt, sự thuần khiết, trong sáng trong đôi mắt đen láy ấy đã làm anh chìm sâu vào từ lần gặp mặt đầu tiên.
Lấy từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ xinh xắn màu trắng thuần khiết, anh nhẹ nhàng mở ra, trong chiếc hộp là một cặp nhẫn trắng đơn giản nhưng rất sang trọng, tinh tế với dòng chữ khắc phía trong lòng nhẫn "TK" và phía ngoài là một viên kim cương màu tím lấp lánh mộng mơ, anh nắm lấy bàn tay thon gầy mềm mại kia, trao chiếc nhẫn vào ngón áp út cho cậu, vừa khít. Anh nâng bàn tay kia lên, hôn nhẹ vào chiếc nhẫn lung linh dưới ánh đèn.
"Bảo bối, đồng ý gả cho anh nhé?" Dưới ánh trăng tròn sao tỏ, Taehyung mở lời, hỏi cậu một câu dứt khoát. Ánh mắt kiên định của anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy đang phủ một tầng sương xúc động, chờ đợi câu trả lời từ cậu mặc dù đã biết trước.
"Em đồng ý." JungKook mỉm cười, giọt nước mắt chơi vơi nửa vời theo ánh cười mà tràn ra mi mắt, chảy dài trên đôi má ửng đỏ.
Nhận được câu trả lời ưng ý, Taehyung cúi xuống hôn vào mí mắt đang chảy nước, di môi xuống dưới, một tay để ở gáy cậu, kéo đôi môi kia lại gần rồi áp môi mình lên môi cậu, tiếp tục một nụ hôn ngọt ngào.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, bầu trời sao lấp lánh, gió mát thoang thoảng cuốn theo hương hoa nhài bay qua, có hai chàng trai đang chìm sâu vào nụ hôn mãnh liệt, thế giới của riêng họ. Xung quanh là những ánh đèn đom đóm vàng vàng lúc hiện lúc ẩn, tôn lên hình ảnh hai chàng trai đang triền miên ân ái.
Đời này không đổi thay, lòng anh mãi dành cho người anh yêu thương nhất, người anh luôn ao ước được ở bên che chở. Jeon JungKook, chính là em, chỉ có em mà thôi.
-------------------------------------------------
Ngọt sâu răng rồi. Có nên xen chút ngược vào không mấy nàng??
Oáp, muộn rồi, ta đi ngủ đây ~… baiii
Nhớ cmt+vote+giựt tem mạnh nào!! Dạo này mấy đứa trầm lặng quá nha!