"Bảo bối, hôm nay anh rất mệt mỏi..." Taehyung nằm gục đầu vào đôi tay đang nắm chặt bàn tay cậu, thở dài.
"Anh còn rất nhớ em nữa..."
"Bao giờ em mới quay lại đây?"
"Anh sắp không chịu nổi nữa rồi..." Dưới ánh sáng mập mờ của ánh trăng, một bóng lưng cô đơn cứ vậy gục đầu vào đôi tay kia mà lẩm bẩm trong vô vọng.
Trả lời anh chỉ là tiếng côn trùng, tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc, tiếng đồng hồ kêu tích tắc vô nghĩa...
Bảo bối, mau tỉnh lại trả lời anh đi.
Anh chán ngán với cuộc sống hiện tại.
Từ khi nào em cứng đầu như vậy?
Anh ngồi đó, dưới ánh trăng, nhớ lại lời nói của bác sĩ Ji vào hai tháng trước.
Có một sự thật anh luôn che giấu mọi người.
Chẳng lẽ chỉ với một nhát đâm vào bụng mà có thể làm em ấy bất tỉnh đến hai tháng trời sao? Mọi người luôn thắc mắc và cảm thấy điều này vô lí quá mức.
Đúng vậy, vì có ai biết sự thật đâu?
Có ai biết rằng em ấy bị trúng một loại độc ác tính là Krymastic?
Loại độc này chẳng khác gì thuỷ ngân, còn được biết đến với tên thạch tín nhâm, khi tiếp xúc với kim loại, tiếp xúc trực tiếp với đường tiêu hoá thì có thể gây tử vong tại chỗ.
Nhưng hôm đó, Hwan Soyoung chỉ bôi một ít ở đầu dao, số lượng rất rất ít nhưng lại làm nhiễm vào đường tiêu hoá, may rằng hôm đó, Taehyung đã đưa cậu đến bệnh viện kịp thời. Vì công nghệ tiên tiến nên bác sĩ Ji và đoàn phẫu thuật đã pha chế chất giải độc và cắt ghép phần bị nhiễm độc ở ruột của JungKook khi bị dao xuyên vào.
Nếu cậu có thể tỉnh lại, cuộc sống cậu sẽ hoàn toàn trở lại bình thường, sẽ không gặp khó khăn nào nữa...
Nhưng Jeon JungKook vẫn chưa tìm được lối thoát cho mê cung ác mộng của mình.
Taehyung càng nghĩ đến, sống mũi lại cay xè, vành mắt ửng đỏ. Chỉ vì một phút sơ suất của anh mà làm cậu ra nông nỗi này... xin lỗi em, bù đắp cho em bao nhiêu cũng không đủ, bảo bối à. Mau về bên anh, anh nhớ em nhiều lắm. Đừng nằm ở đấy nữa, đừng cứng đầu nữa bảo bối à. Anh thực sự rất nhớ em.
Sát nhập hai tập đoàn cũng sắp xong rồi, chỉ còn đợi mỗi em nữa thôi.
Tuy rằng trước đây, anh và cha Kim đã từng bác bỏ việc sát nhập hai tập đoàn, vì dù sao, đây cũng là tâm huyết lớn của ông nội Kim; nhưng cuối cùng, hai người đã suy nghĩ rất nhiều rồi đưa ra phương án sẽ sát nhập không hoàn toàn hai tập đoàn. Khi sát nhập, Kim thị vẫn là Kim thị, tập đoàn VK của anh vẫn là VK, chỉ có điều, VK sau này sẽ là một chi nhánh lớn và chủ yếu của Kim thị, còn Kim thị vẫn sẽ nguyên vẹn như vậy, sẽ có thêm một nguồn kinh tế nổi trội trên thị trường là VK. Dù sao cha Kim cũng đã lớn tuổi, người con như anh tuổi trẻ tài cao sẽ gánh vác và điều hành giúp cha. Cả hai đã thoả thuận như vậy.
Và bây giờ, hai tập đoàn gần như đã sát nhập với Kim Taehyung là Chủ tịch trẻ tuổi. Tất cả sắp hoàn thành rồi, đợi Jeon JungKook nữa thôi, kiên trì một chút, đừng đánh mất hi vọng...
Sáng hôm sau là ngày nghỉ, Roy và Kibun cùng nhau đến thăm JungKook. Hai người mua cháo cho cậu và bữa sáng cho Taehyung. Vừa đến nơi, cả hai đã thấy lo lắng cho Taehyung
"Taehyung à, cậu nên về nhà nghỉ ngơi đi, để tôi và Kibunie ở lại chăm JungKookie là được rồi." Hiếm khi thấy Roy nói chuyện dứt khoát và nghiêm túc như vậy, Taehyung bật cười.
"Không sao, tôi lo được. Cảm ơn hai người vì đã ghé thăm."
"Chủ tịch, sắc mặt anh kém lắm, nếu không về nhà thì cũng nằm nghỉ ngơi thêm chút đi. Hình như đêm qua anh không ngủ, mắt thâm quầng hết rồi. Anh mau ăn sáng rồi nghỉ ngơi." Kibun đẩy gọng kính, lo lắng nhìn Taehyung, khuyên anh.
"Tôi đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, ở ngoài đừng gọi tôi khách sáo như vậy, không cần thiết. Đêm qua tôi không ngủ được, tôi sợ em ấy tỉnh dậy trong lúc tôi đang thiếp đi. Không sao đâu, tôi ổn. Ăn bữa này chắc sẽ khoẻ lại thôi." Taehyung mỉm cười nhắc nhở đàn em, nhắc đến JungKook, anh lại khẽ thở dài lo lắng, nói rồi, anh cầm bữa sáng trên tay, ăn ngon lành.
"Thôi được rồi, để cậu ấy ăn đi." Roy xoa đầu Kibun, lại quay qua Taehyung, nói tiếp:
"Taehyungie, chút nữa ăn xong tôi muốn gặp cậu chút, được chứ?"
"Được thôi. Đợi tôi chút." Taehyung mau chóng ăn xong bữa sáng, tìm đến chỗ Roy.
Bóng người cao lớn đứng nơi hành lang, gió thổi ngang qua trông rất tiêu soái, làn da trắng cùng mái tóc hạt dẻ và đôi mắt xanh kia đang nghĩ ngợi về điều gì, sao nghiêm túc vậy?
Taehyung lắc đầu cười, bước đến bên, vỗ vai người bạn, nói đùa:
"Sao vậy? Cậu đang ghen vì lúc nãy Kibun lo cho tôi hả?"
"Tôi không rảnh để ý mấy chuyện đó." Roy nghiêm nghị, ánh mắt vẫn vô định nhìn về phía xa.
"Này anh bạn, hôm nay cậu bị sao vậy?" Taehyung lại lần nữa bật cười trước thái độ của người bạn thân, hỏi.
"Rốt cuộc thì cậu còn giấu chuyện của JungKookie đến bao lâu?" Roy quay qua Taehyung, nhìn thẳng vào anh, hỏi.
"Cậu biết rồi?" Taehyung nhếch mày nhìn Roy.
"Là bác sĩ Ji nói với tôi. Về độc tiểu mỹ nam mắc phải, nó không bình thường. Trước khi theo đuổi nghề kinh doanh, tôi có học một khoá về y học và các độc tố. Cậu còn nhớ chứ? JungKookie hôn mê lâu như vậy, cậu không thấy lo lắng sao?" Roy nghiêm túc nói, trong giọng nói còn ánh lên chút lo lắng.
"Thực ra thì tôi định tối nay bàn chuyện với tất cả mọi người rồi ngày kia sẽ đưa em ấy qua Mỹ để điều trị. Dù sao bên đó công nghệ và điều kiện tốt hơn hẳn." Taehyung không cãi lại hay lơ đi lời của Roy như trước kia, anh thành thật trả lời.
"Sao cậu phải đợi đến bây giờ? Chẳng phải cậu là người mong em ấy tỉnh lại hơn bất cứ ai sao?" Roy cau mày, thái độ có chút không kiềm chế nổi.
"Bác sĩ Roy à, loại độc em ấy nhiễm phải, sau khi được phẫu thuật lần đầu phải nằm yên khoảng hơn hai tháng. Trong thời gian tuân thủ nội quy, bệnh nhân có thể tỉnh lại, cũng có thể không. Không thể đi lại hoặc hoạt động mạnh, có thể làm cho cơ thể bị huỷ hoại nếu phạm qui. Chắc cậu quên mất phần đó, phải không?" Taehyung trấn an bạn mình, trả lời.
Roy lập tức như nhớ ra điều gì, mặt ngớ ra, rồi lúng túng, mỉm cười:
"Chắc tôi nhiều tuổi rồi, xin lỗi cậu. Nhưng mà tôi vẫn thấy cậu giấu mọi người là điều không hợp với suy nghĩ của cậu chút nào." Roy lại thắc mắc.
"Thực ra thì gia đình tôi và chú tôi đang như vậy, mọi người tâm trạng đều không tốt, nếu tôi nói chuyện này ra sẽ làm tất cả rối bời lên, tôi sẽ tự chăm sóc và giúp em ấy điều trị, chắc sẽ tốt hơn." Taehyung day day trán, giải thích cho Roy. Ban đầu anh cũng cảm thấy chuyện giấu giếm này thực sự ngốc nghếch, nhưng nhìn ông bà, các cha mẹ phải lo lắng tiều tuỵ đi, anh thực sự không muốn, chỉ biết nhắc bác sĩ Ji giữ kín bí mật đến tận hôm nay.
"Được rồi, tôi sẽ gọi điện qua bố mẹ tôi, mọi người sẽ sắp xếp trước cho cậu, cậu chỉ cần đưa em ấy qua rồi vào bệnh viện mà điều trị thôi, được chứ?" Roy chu đáo bàn bạc trước với Taehyung. Bình thương tuy rất hay đùa nhau, trêu chọc nhau, nhưng khi cần thiết quan trọng, tất cả sẽ trở nên nghiêm túc với năng suất làm việc tốt nhất có thể. Đây cũng chính là lí do họ trở thành Chủ tịch và phó Chủ tịch của một tập đoàn lớn.
"Được vậy thì cảm ơn cậu, tất cả nhờ vào cậu." Taehyung vỗ vai Roy, mỉn cười, ánh mắt mệt mỏi kia bỗng tràn đầy hi vọng.
"Yaya, TaeTae, cậu đừng làm vậy nha~ Tui sợ nha~~" Roy lại bắt đầu giở trò, như không xương mà dựa vào người Taehyung.
"Nếu có thể tôi muốn đẩy cậu từ đây lộn cổ xuống đó ngay lập tức." Người gì đâu nói đùa là đùa được liền vậy? Cậu ta đa nhân cách sao? Taehyung lại khinh bỉ nhìn bạn mình.
"Ít ra cậu cũng phải cảm ơn tui đi chứ~ Tui tốt bụng vậy mà...á á Taehyungie, cứu tuiii~" Roy la toáng lên khi cảm nhận được một nhúm tóc trên đầu đang bị nắm lại, quay qua thì thấy Kibun đang giận đỏ mặt đứng phía sau, một tay như vậy kéo xềnh xệch Roy đi, còn nói vọng lại:
"Kim tổng, tôi và anh ấy về trước. Chăm sóc cậu ấy thật tốt, tôi sẽ quay lại."
"Á á~ TaeTaeeee...cậu nhớ...kế hoạch đó nhaa~ càng sớm cành tốt nha...huhu thả tay ra đi em yêu ơi, đau chết anh rồi..." Roy vừa rống lên vừa dặn dò Taehyung rồi khuất bóng cùng Kibun về phía xa.
Taehyung ngao ngán nhìn hai người họ rồi quay vào phòng bệnh của JungKook, anh lặng người nhìn cậu, trên môi khẽ nở nụ cười.
"Bảo bối, ngày kia mình xuất hành để điều trị cho em nhé. Cố gắng lên, có anh ở bên em."
Tối hôm đó, Taehyung cùng mọi người bàn về chuyện đưa JungKook qua Mỹ để chữa trị, anh vẫn không để mọi người biết JungKook đã trúng phải độc, chỉ nói đưa qua chữa trị. Đợi đến lúc lành hẳn, anh sẽ nói tất cả với mọi người.
~o0o~
"Anh Bogum..." Junha nằm trên giường, đang lăn qua lăn lại vì lo cho anh dâu thì nhận được điện thoại của Bogum.
"Em vẫn chưa ngủ hả? Thức muộn không tốt đâu." Nghe được giọng nói ngây thơ quen thuộc của Junha, Bogum mỉm cười, nhẹ giọng nói qua điện thoại.
"Em có muốn vậy đâu, nhưng vì em lo cho anh dâu quá, ngày kia anh ấy qua Mỹ chữa trị, nãy anh Taehyung vừa nói với mọi người kế hoạch như vậy. Qua đó sẽ có gia đình của anh Roy lo liệu về bệnh viện, bác sĩ và chỗ ở." JunHa kể với Bogum, giọng nói không thoát khỏi lo lắng.
"Anh có nghe Taehyung kể lại rồi. JungKookie kiên cường lắm nên cậu ấy sẽ không sao đâu, em đừng lo quá. Ngủ sớm giữ sức khoẻ, sau này về anh mua quà cho em." Bogum chùng giọng khi nói đến JungKook, anh hối hận vì thời gian bạn thân gặp khó anh lại chẳng giúp được gì vì đang đi công tác xa.
"Anh ở đấy có lạnh lắm không? Đừng để bị cảm lạnh đấy, anh phải biết chăm sóc cho bản thân nữa." Junha chuyển đối tượng lo lắng qua Bogum, cô hỏi thăm anh. Bogum đi công tác ở Đức cũng hơn hai tháng rồi, trước khi anh JungKook xảy ra chuyện.
"Anh biết mà. Với cả, nghe Junha của anh nói mấy lời ấm áp vậy sao anh cảm lạnh được đây?"
"Anh thôi dẻo miệng đi. Anh qua đó đọc ngôn tình hay gì? Đừng đọc nhiều quá, không tốt đâu. Để em gửi anh vài quyển yaoi."
"Sao lại bắt anh đọc yaoi? Bộ em không sợ anh theo tên đàn ông nào đó ở đây sao?" Bogum bật cười ngao ngán.
"Anh dám.." Junha trừng mắt, giọng nói biến đổi, chua chát hẳn đi.
"Được rồi được rồi. Anh nghe. Sau này anh không đọc ngôn tình nữa." Bogum mỉm cười vuốt lông bảo bối nhỏ.
"Ngoan lắm!" Junha cảm thán một cậu rồi hai người cười vui vẻ. Chút sau, cuộc trò chuyện kết thúc, Bogum gọi điện ngay cho Taehyung hỏi về tình trạng của JungKook hiện tại.
Vì đang bận lau rửa cho JungKook nên không bắt máy, lát lâu sau anh mới gọi lại cho Bogum, cuộc nói chuyện diễn ra không dài cũng không ngắn, chủ yếu nói về tình trạng của JungKook và kế hoạch đưa cậu qua Mỹ chữa trị.
"Được rồi, khi nào sang đến nơi nhớ gọi nói với tôi một tiếng. Cậu nghỉ ngơi đi." Bogum sắp phải đi qua công trình xem xét nên tạm thời chấm dứt cuộc trò chuyện tại đây. Taehyung ừ một tiếng rồi cũng tắt máy, tiếp tục quay vào bên trong cùng JungKook.
"Bảo bối à, mọi người đều lo lắng cho em đấy."
"Chắc mấy hôm nay anh sốt ruột quá rồi. Đợi chút nữa thôi, anh sẽ đích thân đưa em về. Đợi anh, bảo bối." Taehyung độc thoại, ánh mắt đăm đăm vào thân thể gầy gò, anh cúi xuống, hôn vào trán cậu, ánh mắt vừa dịu dàng, lại pha chút chua xót.
Đêm nay là đêm cuối cùng của hai người tại Hàn, thủ tục chuyển viện đều đã hoàn thành, Roy cũng đã gọi điện cho bố mẹ anh và sắp xếp xong hết mọi thứ. Tất cả mọi người đều đến dặn dò và tạm biệt hai người trước khi lên đường. Vì vết phẫu thuật đã lành nên mọi người đều có thể đến thăm JungKook thoải mái.
Trước giường lớn, mẹ Jeon rơm rớm nước mắt.
"Con trai ngoan của mẹ, mẹ tin tưởng ở con. Cố gắng lên nhé. Mau quay về với mẹ.." nói đến đây, bà không kiềm được mà rơi nước mắt. Cha Jeon ngồi bên cạnh vỗ vỗ lưng bà. Jungna trấn an mẹ:
"Thằng bé kiên cường lắm nên nó sẽ sớm tỉnh lại thôi. Mẹ đừng như vậy, qua bên kia mọi điều kiện đều tốt hơn hẳn, con tin em con sẽ ổn thôi, mẹ à."
"Mẹ nó đừng khóc nữa, nghe con gái nói đi. JungKookie sẽ không sao đâu mà." Cha Jeon tuy trong lòng như lửa đốt nhưng vẫn muốn trấn an vợ mình. Ông vẫn vậy, vẫn luôn ôn nhu và yêu thương mái ấm nhỏ của mình.
"Taehyungie, con qua đó nhớ chăm sóc sức khoẻ bản thân nữa nhé, đừng mất ăn mất ngủ như vậy, con tiều tuỵ đi nhiều rồi." Mẹ Jeon đến cạnh Taehyung đang đừng nghiêng đầu bên cửa sổ, đưa tay vuốt ve má anh, căn dặn.
"Con đã biết, thưa mẹ. Mẹ đừng buồn nữa, con sẽ cố gắng hết sức để giúp em ấy tỉnh lại và khoẻ mạnh như trước. Đừng lo lắng quá, mẹ cũng gầy đi nhiều rồi." Taehyung nhìn mẹ Jeon, ánh mắt nhu hoà như đứa con trai nhìn mẹ ruột, tình cảm giữa hai gia đình đã khăng khít chẳng khác gì ruột thịt như vậy, chỉ mong mọi điều sắp tới sẽ suôn sẻ, an lành.
"Chị thông gia, chị qua đây ngồi với tôi này. Kookie của tôi ngoan lắm, thằng bé sẽ nghe lời chúng ta mà vượt qua thôi. Tôi tin tưởng nó mà." Mẹ Kim mỉm cười ôm vai mẹ Jeon qua sofa, ngồi xuống rồi nói.
"Ngày mai các con đi rồi, nhớ cẩn thận, có gì phải lập tức gọi về cho cha, biết không?" Cha Kim đứng cạnh mẹ Kim, nhắc nhở Taehyung.
"Vâng thưa cha, sang đến nơi con sẽ gọi về. Bây giờ cũng muộn rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi. Sáng mai con sẽ đi sớm, đến nơi sẽ gọi về."
"Ừ, chúng ta mau về, thằng bé cũng cần nghỉ ngơi để ngày mai còn sức đưa vợ nó đi nữa. Anh chị thông gia, đường xá xa xôi, chi bằng anh chị ở lại nhà tôi đánh một giấc, sáng mai lại về." Mẹ Kim ân cần mời gia đình cha mẹ Jeon ở lại.
"Không được đâu chị thông gia, chúng tôi về được mà. Bố nó cũng không phải lái xe, có tài xế đây rồi. Không sao đâu chị, cảm ơn lòng tốt của chị." Mẹ Jeon mỉm cười nhìn mẹ Kim, đáp lời.
"Vậy cũng được. Anh chị mau về sớm để còn nghỉ ngơi, khuya quá không tốt đâu." Cha Kim và mẹ Kim đồng tình, tiễn cha mẹ Jeon về. Taehyung cũng tiễn họ ra đến cửa rồi tiếp tục quay vào ngồi cùng cha mẹ Kim.
"Taehyungie, con còn định giấu mẹ đến bao giờ hả?" Mẹ Jeon ngồi lại, vành mắt ửng đỏ lên mà hỏi Taehyung.
"Này mẹ nó, em đừng như vậy. Có gì bình tĩnh, con trai sẽ nói mà." Cha Kim vỗ lưng an ủi mẹ, ánh mắt chuyển qua Taehyung, đầy mong chờ. Mau nói thật với mẹ con đi.
"Cha, mẹ...con xin lỗi vì đã giấu hai người chuyện này. Vì con không muốn mọi người quá lo lắng. Mình con có thể lo được cho em ấy..."
"Con định lo cho thằng bé bằng cách nào khi nó nhiễm phải loại độc chết người đó? Chú hai là bác sĩ giỏi, sao con không nói hả? Con làm vậy lỡ như thằng bé gặp phải chuyện gì thì làm sao hả thằng bé ngốc này? Con có biết nguy hiểm lắm không?" Mẹ Kim xúc động mà lớn tiếng.
"Mẹ nó..."
"Cha mẹ, là con sai rồi. Vì con suy nghĩ không cẩn thận, đã làm cha mẹ lo lắng." Taehyung cúi đầu, xin lỗi cha mẹ Kim, ánh mắt đầy hối hận.
"Thôi không sao, mẹ nó đừng như vậy. Thằng bé rất mệt mỏi vì phải lo đủ chuyện trong thời gian vừa qua. Tuổi con còn trẻ, suy nghĩ đôi lúc còn bồng bột, cha mẹ hiểu cho con. Bây giờ lo liệu kĩ càng để ngày mai đưa thằng bé đi an toàn. Chúng ta nên về để nó còn nghỉ ngơi nữa." Cha Kim đỡ mẹ Kim dậy, bao dung dặn dò Taehyung rồi bước ra cửa.
"Chuyện này mẹ chưa nói với anh chị thông gia. Sau này con tìm cách nói với họ đi. Ngày mai nhớ gọi mẹ, có gì phải nói thật với mẹ, không được như vậy nữa, biết không. Nghỉ ngơi thật tốt." Mẹ Kim ngoái lại nhìn Taehyung, dặn dò lần cuối.
"Vâng, con đã biết. Cha mẹ đừng lo. Mọi người về cẩn thận." Taehyung tiễn cha mẹ ra cửa rồi quay vào, nằm xuống cạnh JungKook, đưa tay ôm nhẹ cậu, thì thầm:
"Bảo bối à, qua đấy em phải khoẻ mạnh để trở về, mọi người rất mong em. Ngủ ngon, bảo bối."
——o0o——
Sáng sớm hôm sau, hai người lên máy bay cùng nhau qua Mỹ. Vì là máy bay hạng nhất nên có cả phòng riêng dành cho bệnh nhân. JungKook nằm trên giường bệnh, đôi mắt vẫn vậy nhắm nghiền. Vì dịch truyền thường xuyên nên da dẻ cậu có chút sắc hơn so với trước kia.
Taehyung ngồi cạnh cậu, chăm chú nhìn khuôn mặt gầy đi trông thấy của JungKook, anh đưa tay lướt qua gò má, thở dài.
Bảo bối à, anh sẽ đợi em, kiên trì đợi em như cách em kiên trì tìm đường quay lại bên anh. Tuy có chút mệt mỏi, có ngàn lo lắng, nhưng anh sẽ làm tất cả để đưa em trở lại, để giúp em khoẻ mạnh và vui cười cùng anh như trước kia.
Taehyung đặt lưng nằm cạnh cậu một lúc rồi thiếp đi.
Anh chìm vào một giấc mơ đẹp.
Anh mơ thấy cậu đang vận một bộ vest trắng, bước đến gần anh, anh và cậu mỉm cười nhìn nhau, cùng trao nhau đôi nhẫn cưới...
Nụ cười cậu thật tươi, thật trong sáng, ánh mắt ánh lên tia hạnh phúc pha chút ngây ngô...
Tia nắng đẹp chiếu lên hai người, họ trao nhau nụ hôn đậm sâu, nắm tay nhau tiến về phía trước...
——~o0o~——
Hello Shimi đây :>> hmmmm
Tớ định chap sau sẽ hoàn truyện, ổn chưa nhỉ? Căn bản, mọi thứ đều đã đâu vào đấy rồi a~
Còn cái độc điếc gì đấy không có thật đâu =)) tui tự bịa đó ㅡㅅㅡ