Màn đêm buông xuống, sương đêm rơi làm không khí thêm lành lạnh.
Tú Anh ngồi ngắm nhìn thành phố qua khung cửa sổ của bệnh viện
Cô thẩn thờ ngồi, đầu cứ muốn nhớ đến gì đó nhưng lại rất đau.
Chỉ cần cô cố gắng nhớ lại quá khứ thì lập tức đầu nhứt nhói đến khó tả
Cứ ngồi mãi như vậy cũng chẳng phải là cách, thế nên Tú Anh quyết định đi ra ngoài hóng gió một chút.
Muốn hít thở không khí trong lành bên ngoài
Trên tay An Nhiên xách hai túi đựng thức ăn và sữa tươi, nàng thấy Tú Anh có vẻ rất thích uống sữa nên nàng đã đi ra ngoài mua thêm.
Tình tang trở về phòng, trên môi lúc nào cũng mỉm cười
Khi bước vào phòng, thì túi xách trên tay bỗng nhiên rớt xuống dưới sàn nhà.
Hai mắt mở to khi không thấy Tú Anh ở đây
Nàng cuống cuồng chạy nhanh đi tìm Tú Anh khắp phòng nhưng không thấy đâu.
Không thấy cô, nàng thấy lo lắng và sợ hãi
Chỉ mới ra ngoài có vài phút thôi mà đã không thấy đâu rồi, trong lòng thầm oán trách bản thân.
An Nhiên sờ chiếc nệm trên giường thì thấy nó vẫn còn ấm
Điều này chứng tỏ là Tú Anh chỉ vừa mới rời khỏi đây, cô có thể chưa đi đâu xa.
Không suy nghĩ gì nhiều, An Nhiên tức thì bỏ đi ra ngoài để tìm cô
Nàng tìm mọi ngóc ngách vẫn không thấy đâu, hai tay run rẩy nắm chặt lấy nhau.
An Nhiên hỏi thăm hết người này đến người nọ nhưng không ai biết
Rồi đi được một lúc, An Nhiên chợt nhớ ra điều gì đó.
Trong đầu bỗng nhớ đến một nơi quen thuộc
Không chần chừ nữa, nàng phải hỏi y tá nơi đó ở đâu.
Đi được một đoạn nhỏ thì gặp một cô y tá, An Nhiên lập tức chặn đường cô ta lại
"Cô cho tôi hỏi bệnh viện này có sân thượng không?"
"À có, cô cần đến đó hay sao? Tại trên đó rất lạnh nên ít người lui tới lắm"- Cô y tá nhẹ nhàng đáp lại
"Cảm ơn!"
Đến giờ Tú Anh vẫn thản nhiên ngồi ngắm cảnh thành phố về đêm.
Nơi đây thật thoải mái, gió thổi nhè nhẹ khiến tâm trạng của cô thêm tốt hơn
An Nhiên lật đật chạy đến, nàng mở cửa ra liền thấy Tú Anh vẫn còn ngồi đấy.
Trong lòng thấy nhẹ nhõm vô cùng, cứ tưởng cô đi nơi nào khác
Nàng từng bước một đến gần hơn, giờ thì chỉ muốn ôm Tú Anh từ phía sau mà thôi.
Nhưng với hoàn cảnh hiện tại thì không thể làm thế
Tú Anh sẽ xa lánh nàng mà thôi, không những thế, Tú Anh sẽ đề phòng nàng bất cứ khi nào.
"Đã trễ lắm rồi sao chị vẫn lên đây, đã vậy còn không chịu mặc thêm áo khoác nữa"
Nghe có giọng nói phát ra từ phía sau khiến Tú Anh giật mình quay lại nhìn.
Nhìn chưa đầy năm giây nữa là cô lại quay về phía trước
Chỉ tại muốn lên đây hóng gió một chút thôi, vậy mà vẫn có người tìm thấy.
An Nhiên ngồi cạnh Tú Anh, nàng sẽ chủ động giữ khoảng cách cho cả hai.
Vì nếu nàng không làm vậy thì Tú Anh sẽ là người làm thế
Như vậy lại khiến nàng đau lòng hơn, thà tự mình khoảng cách còn hơn là chứng kiến người mình yêu xa lánh
"Tại tôi thấy trong phòng ngột ngạc quá, muốn lên đây hóng gió một chút.
.
.ai ngờ cô lên đây"
"Vậy là chị không muốn em lên đây đúng không?"- An Nhiên đưa ánh mắt thất vọng nhìn Tú Anh, đôi mắt bỗng chốc rưng rưng
Vậy là chính nàng là người phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của Tú Anh rồi.
Cô không muốn nàng lên đây dù chỉ một chút, vẻ mặt bất mãn ấy hiện rõ trên khuôn mặt của cô
Ngậm ngùi ôm lấy những buồn bã vào lòng, cố gắng kìm nén cảm xúc lại bên trong.
"Không.
.
.hẳn là vậy"- Sau đó Tú Anh quay sang hỏi An Nhiên:" Nhưng sao cô lại biết tôi ở trên đây mà lên tìm?"
An Nhiên khẽ mỉm cười:"Đó là điều tất nhiên, những sở thích hay thói quen của chị em đều biết"
Tú Anh gật đầu như đã hiểu, cô một lần nữa tiếp tục nhìn xa xăm về phía trước.
Bản thân không biết nói gì với người bên cạnh, phần còn lại là cô còn cảm thấy xa lạ với An Nhiên
Hai người nhìn mãi về phía trước, không ai nói một lời nào.
Trong thâm tâm của An Nhiên có vô vàn câu hỏi
Có nhiều chuyện muốn nói nhưng rồi cũng gói gọn trong hai tiếng thở dài.
.
.
Một lúc sau, cảm thấy cứ mãi ngồi im lặng như vậy đúng là lãng phí thời gian.
Nàng muốn hỏi Tú Anh những gì cần thiết nhất
Muốn một lần nữa xác định lại, xem cô có thật sự nhớ ra được gì hay không
"Chị thật sự không nhớ gì về em hay sao?"
Nghe câu hỏi, Tú Anh cảm thấy có chút nhói nhẹ trong lòng.
Trái tim nhỏ đập nhanh hơn và một chút xao xuyến
"Tôi thật sự không nhớ"- Nói đoạn, Tú Anh dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói:"Tôi không nghĩ là mình đã kết hôn, điều này quá sức tưởng tượng với tôi.
Cô có thật là vợ của tôi không vậy?"
"Chị không tin sao? Không những vậy, chị đã từng rất yêu em, có thể làm mọi thứ khiến em vui"- Vì quá xúc động nên An Nhiên đã không làm chủ được bản thân, nàng mạnh dạng nắm chặt lấy tay của Tú Anh rồi nói:"Chị đừng như vậy nữa, mỗi lần thấy chị lạnh nhạt hay tránh mặt, em rất đau lòng, đừng xem em như người xa lạ có được không?"
Tú Anh bất ngờ trước hành động và lời nói của An Nhiên, đặc biệt hơn là nàng đã rơi nước mắt trước mặt cô.
Tú Anh có chút hoảng loạn trong lòng, cô lập tức rút tay lại và ngồi xa An Nhiên ra một chút
Thấy hành động của Tú Anh, An Nhiên cười chua xót.
Nàng hồ đồ quá, làm thế sẽ khiến Tú Anh sợ hãi hơn.
Nàng chỉ biết cười và cười, mọi chuyện rồi lại đi về đâu khi một người theo đuổi một người bỏ chạy.
____________________________
______________________
Hai ngày sau đó, Tú Anh được bác sĩ cho xuất viện, vì thấy không có gì chuyển biến xấu.
Tốt hơn là nên về nhà tịnh dưỡng, dù sao ở nhà cũng thoải mái hơn ở bệnh viện
Khi đến trước cổng nhà, Tú Anh đứng lại quan sát một chút rồi mới bước tiếp.
Bà Diệp cùng với Tú Uyên ngồi ở phòng khách trò chuyện cùng nhau
Cũng khá lâu rồi hai mẹ con mới có dịp gặp mặt nhau, vì lúc nhỏ Tú Uyên có ở chung với bà Diệp nhưng đến lúc nàng 18 tuổi thì không sống cùng
Tú Uyên quyết định đi du học ở Mỹ và chọn trường Đại học Harvard để thực hiện ước mơ làm luật sư của mình.
Cô sống trong một căn biệt thự thu nhỏ và một vài người giúp việc
Tất cả các sinh hoạt hay chi tiêu của Tú Uyên đều bị bà Diệp quản lý chặt chẽ.
Cô cũng hiểu được tính cách của mẹ mình, không những vậy, nàng biết Tú Anh cũng chẳng khác gì
Nhưng rồi cũng quen, Tú Uyên rất ít khi đi đến bar hay những nơi đông người.
Cô chỉ có đi học rồi về nhà, thỉnh thoảng thì tự lái xe dạo đâu đó rồi về
Chuyện học hành hay điều kiện thì lúc nào cũng suôn sẻ và không hề gặp khó khăn gì.
Tiền không thiếu, học lại giỏi khiến những người bạn của cô phải ganh tị.
Nhưng nói rồi, ông trời không cho ai tất cả, thành công và tốt đẹp về mãn này không có nghĩa là mọi chuyện cũng vậy
Chuyện tình yêu của Tú Anh gặp rất nhiều trắc trở, cô cũng không khác gì Tú Anh.
Hai chị em nhà này có một điểm chung đó là tình yêu.
Tú Uyên sau khi đi du học ở Mỹ, cô cùng học chung lớp với một cô học sinh cũng rất sinh đẹp.
Ngay từ lần gặp mặt, Tú Uyên đã phải lòng người ta rồi
Sau đó Tú Uyên cho người điều tra thông tin của cô gái đó thì nhận ra một điều.
Cô gái ấy tên Cẩn Duệ Dung, là một du học sinh giống với cô
Nhưng điều đặc biệt ở đây là hoàn cảnh gia đình của Duệ Dung rất khác so với tất cả học sinh ở đây.
Đa số toàn là tiểu thư, cậu ấm nhưng Duệ Dung không giống bọn họ
Nhà nàng không giàu, không điều kiện.
Vì ở quê nhà, Duệ Dung học rất giỏi nên được một học bổng để đi du học.
Qua đây lạ nước lạ cái, còn phải đi làm để kiếm thêm thu nhập gửi tiền về cho gia đình
Từ khi có người lọt vào mắt xanh, Tú Uyên lúc nào cũng nhìn và quan sát Duệ Dung từ phía sau một cách âm thầm.
Cứ nghĩ là không bị phát hiện nhưng ai ngờ nàng đã biết từ lâu
Lúc nào Duệ Dung cũng né tránh lánh mặt Tú Uyên khi cô muốn đến gần hay làm quen.
Vì sao? Điều đơn giản thôi, ai trong lớp cũng biết Tú Uyên là người như thế nào.
Giàu có, tài phiệt, xinh đẹp, học giỏi, tài năng.
Người hâm mộ cũng kha khá thì làm sao Duệ Dung dám để ý đến
Nàng biết thân biết phận của mình và cũng không dám trèo cao.
Hội học sinh bên này đáng sợ lắm, chỉ cần ai có ý tứ với Tú Uyên dù trai hay gái đều bị hâm dọa và bị đánh, nặng nhất là khiến người đó nghĩ học
Thế nên Duệ Dung không muốn bản thân dính líu đến, chỉ sợ rước họa vào thân.
Nhưng Tú Uyên rất dai, cô theo đuổi nàng cho dù nàng có từ chối hay né tránh.
Mỗi ngày đi học về, Tú Uyên luôn đi theo sau Duệ Dung về đến nơi
Cứ thế làm mãi, cũng hên là thuận đường, vì nơi của Duệ Dung ở đến trước nên mỗi lần đến nhà, Tú Uyên đợi nàng vào trong rồi mới đi về
Được biết là Duệ Dung ở chung với một cô bạn, người này ở có một mình nên muốn Duệ Dung ở chung cho vui.
Rồi cho đến một ngày, vì không thể nào im lặng nữa nên Duệ Dung đã đợi Tú Uyên ở một nơi.
Nàng biết thế nào cô cũng sẽ đi theo mình về đến nhà nên đã chờ sẵn
Nàng chính là muốn chấm dứt tình trạng này, không muốn Tú Uyên cứ bám lấy mình nữa.
Không phải vì không thích mà là điều kiện và hoàn cảnh không cho phép
Cả hai khác biệt rất lớn.
Nếu ai đó hỏi Duệ Dung có động lòng với Tú Uyên không, thì nàng sẽ trả lời là có
Vì Tú Uyên đã giúp đỡ nàng rất nhiều, rồi dần dần trái tim của nàng cũng rung động trước những hành động của Tú Uyên dành cho mình
Nhưng cuối cùng thì Duệ Dung nghĩ cả hai không thích hợp để đến mức trên tình bạn.
Tú Uyên có nhiều cơ hội lựa chọn người yêu hơn và đừng lãng phí thời gian với nàng
Đứng đợi chưa đầy ba phút là đã thấy bóng dáng của Tú Uyên đến.
Khi Tú Uyên thấy Duệ Dung đứng đó, cô có chút bất ngờ
Nếu như cô đứng lại sẽ bị người ta phát hiện ra là cô đi theo sau nên đành giả vờ như không thấy và đi ngang qua.
Nhưng mục đích của Duệ Dung chính là đợi Tú Uyên ở đây để nói rõ mọi chuyện thì làm sao để cô đi dễ dàng như vậy
"Tú Uyên, cậu đứng lại đó, mình có chuyện muốn nói với cậu"
Bước chân của Tú Uyên lập tức dừng lại, vẻ mặt nhăn nhó hiện lên.
"Chết cha, bị phát hiện rồi"
Giả vờ mỉm cười, làm bộ mặt như không biết chuyện gì rồi xoay người lại.
Lúc này, Tú Uyên nhìn thấy sắc mặt của Duệ Dung khá trầm trọng và nghiêm túc, điều này khiến cô thêm lo lắng
"Có chuyện gì sao? Mình.
.
.
mình còn phải về.
.
.nhà làm bài tập.
.
."- Tú Uyên cười gượng, từng chữ nói ra thật khó nghe vì lấp bấp
"Cậu đừng như vậy nữa, mình biết cậu dành cho mình một tình cảm đặc biệt trên mức tình bạn nhưng mình chỉ muốn cậu hãy từ bỏ nó đi.
Mình không muốn"
Khoảng thời gian như chết lặng sau lời nói chính miệng Duệ Dung phát ra.
Tú Uyên trầm lặng nhìn sâu vào ánh mắt của Duệ Dung một cách thất vọng tràn trề
Cảm thấy thật khó thở nơi lòng ngực, trái tim thổn thức nhói đau.
"Mình.
.
.thật sự thích cậu, hãy cho mình một cơ hội được không Duệ Dung"
"Điều đó là không thể, mình không muốn cậu yêu một người như mình, mong cậu hiểu cho"- Giọng nói ngày một khàn khàn, nơi cổ họng nghẹn ngào
Tú Uyên lặng lẽ rơi nước mắt, không ngờ là có một ngày mọi chuyện đến tình cảnh khó xử như thế.
Tại sao lại không cho cô một cơ hội chứ, cô có gì không tốt hay sao
"Từ nay về sau chúng ta nên giữ khoảng cách cho nhau nếu như cậu không muốn mất đi tình bạn tốt đẹp này"
Dứt lời, Duệ Dung di chuyển bước chân sang hướng khác rồi đi nhanh.
Nước mắt từ từ chảy dài trên gương mặt xinh xắn của nàng.
Duệ Dung cũng khó khăn lắm mới nói ra những lời đau lòng đó.
Vì nàng cũng thích cô, nên sẽ thấy rất tổn thương khi phải làm thế.
Tú Uyên đứng thẩn thờ ra, bị chính người mình yêu nói ra những lời tuyệt tình thì làm sao chịu nổi.
Tại sao ông trời lại đối xử bất công với cô đến như vậy, cho tất cả nhưng không có một mối tình trọn vẹn
Yêu một người cũng sai nữa hay sao? Làm thế nào mới có thể cho Duệ Dung chấp nhận tình yêu này của cô dành cho nàng? Đến bao giờ? Hãy mãi mãi không có được trái tim của Duệ Dung?