Kể từ lúc biết được nhà và chỗ làm của Duệ Dung, Tú Uyên rất hay thường xuyên ghé đến nhưng chỉ là âm thầm lặng lẽ.
Cô chỉ đứng từ phía xa nhìn nàng làm việc, đêm đến thì đi theo nàng về đến nhà rồi mới yên tâm trở về.
Tú Uyên sợ rằng nếu xuất hiện trước mặt Duệ Dung sẽ làm nàng khó xử và tránh mặt
Ngày hôm nay, Tú Uyên mạnh dạng tìm đến tận nhà của Duệ Dung.
Cô muốn được một lần đối mặt với nàng ấy
Duệ Dung trên đường trở về nhà, hôm nay nàng được về sớm.
Tung tăng đến chỗ mẹ của mình để phụ giúp một tay, vì mẹ của Duệ Dung có mở một quán ăn nho nhỏ
Đa số là bán vào lúc chiều tối đến tận đêm khuya, khách đến ăn rất đông và nhiều.
Vì sợ mẹ một mình làm không kịp nên mới đi đến phụ mẹ
Khi nàng đi gần đến quán thì có vẻ như đôi chân liền dừng lại và nhìn chăm chú vào một người.
Quán thì rất đông như ngày nào, có điều là nàng thấy có một người khá quen xuất hiện
Bước chân đi đến thật gần hơn, cuối cùng thì Duệ Dung cũng đã nhận ra người ấy là ai.
Nàng còn không dám tin vào mắt mình nữa kìa, cứ nghĩ là hoa mắt
Tú Uyên đang phụ mẹ của Duệ Dung bưng bê những tô hủ tiếu đến cho từng bàn.
Cả hai còn nói chuyện cười nói rất vui vẻ và ăn ý với nhau
Duệ Dung không nghĩ là Tú Uyên dám đến tận đây, bộ cô không sợ nàng tránh mặt nữa hay sao? Hay là bị chay mặt rồi
Duệ Dung tỏ vẻ bình thường, nàng cũng nhanh chóng đến đó để phụ giúp một tay.
Khi đến nơi, Tú Uyên thấy Duệ Dung thì đứng bất động nhìn nàng
Cả hai nhìn nhau giống như lâu rồi chưa gặp lại.
Trong lòng Tú Uyên cứ lo sợ Duệ Dung sẽ đuổi cổ cô về, vì đến mà không báo trước cho nàng một tiếng
"Duệ Dung hả con? Có bạn con đến tìm con nè"- Mẹ Duệ Dung lên tiếng khi thấy con gái đến
"Dạ"
Sau đó thì Duệ Dung lấy tô hủ tiếu trên tay Tú Uyên đang cầm rồi đem cho khách.
Xong rồi nàng kéo tay cô đến một góc nào đó ít người
"Sao cậu lại đến đây hả? Mình đã nói với cậu là đừng đến khi chưa có sự cho phép của mình mà"- Lời nói có hơi cao giọng và một chút tức giận
"Mình xin lỗi.
.
.
mình cũng định là đứng bên ngoài chờ cậu về nhưng.
.
.
mình thấy mẹ cậu không ai phụ một tay nên mình mới vào giúp bác ấy"
Nghe vậy, Duệ Dung một phần nào giảm bớt tức giận vì Tú Uyên giúp mẹ nàng một tay khi quán nhiều khách.
Duệ Dung cũng không nói gì nhiều, nàng mặc kệ Tú Uyên có ở lại đây hay không.
Sau đó cả hai đi vào phụ mẹ một tay, khách tới nườm nượp như được mùa
Cả ba người nói chuyện với nhau rất vui khiến bầu không khí chưa có với Tú Uyên.
Một người bưng bê, một người rửa tô
Tú Uyên cảm giác như đây mới chính là gia đình thật sự của mình.
Nơi đầy ấp tiếng cười và niềm vui của một mái ấm nho nhỏ.
Lần đầu tiên Tú Uyên làm những công việc này, mới đầu có chút khó khăn nhưng rồi cũng tiếp thu được.
Thỉnh thoảng Duệ Dung thấy mẹ và Tú Anh nói chuyện vui vẻ với nhau khiến tâm trạng trong lòng có chút hạnh phúc
Nàng không ngờ là mẹ với Tú Uyên lại hợp về cách nói chuyện đến vậy.
Thôi thì Tú Uyên đã gây ấn tượng tốt trong mắt bà ấy rồi, coi như lấy được điểm
Trong lúc rửa tô, Tú Uyên không cẩn thận để cho nước nóng trong tô đỗ lên tay.
Cô buông xuống, mặt mày nhăn nhó ôm lấy bàn tay của mình
Duệ Dung đi lại gần thấy vậy nàng có chút khẩn trương, vẻ mặt sốt sắng cầm lấy tay của Tú Uyên một cách bất ngờ.
"Cậu có sao không? Sao bất cẩn quá vậy"- Vẻ mặt lo lắng vô bờ bến đối với Tú Uyên
"Mình không sao, chỉ là vết bỏng nhỏ xíu thôi"- Tú Uyên cười cười đáp lại
Cô thích lắm, lần đầu tiên nhận được sự quan tâm từ Duệ Dung, nó khiến trái tim cô được sưởi ấm lên.
Nhìn cách nàng lo lắng cho Tú Uyên cũng đủ biết người ta đã dành một khoảng trống cho cô ở trong tim rồi
"Cậu đang lo lắng cho mình sao?"- Tú Uyên nhìn chằm chằm vào Duệ Dung bằng ánh mắt đầy hi vọng
"Mình.
.
."
Biết mình đã bị hố và quan tâm người ta quá mức nên đến khi Tú Uyên bất ngờ hỏi thì Duệ Dung cảm thấy rất ngượng ngùng.
Quả thật không thể nào phủ nhận lời câu hỏi vừa qua của cô
Duệ Dung nhanh chóng buông đôi tay đang cầm bàn tay của Tú Uyên ra, nhưng chưa kịp buông thì nàng nhận được một lực nắm lại
Nàng ngạc nhiên nhìn Tú Uyên, hai mắt nhìn gương mặt người phía trước.
Cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của cô, con tim của nàng bỗng chốc đập loạn nhịp
Hai má hồng lên, nhìn thật dễ gây thương nhớ với người khác.
Khi Duệ có ý định muốn thoát khỏi bàn tay của Tú Uyên thì cô lại nắm chặt hơn
"Đến khi nào cậu mới chấp nhận mình? Có phải cậu lo ngại về gia cảnh của mình phải không?"
"Cậu buông tay mình ra trước đã.
.
.
mình thấy đau"- Duệ Dung một lần nữa muốn rút tay ra khỏi lực nắm của Tú Uyên
"Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi đó"
Duệ Dung không biết phải trả lời như thế nào nữa.
Đúng vậy, nàng là lo ngại về gia thế của Tú Uyên, đó cũng chính là khoảng cách giữa hai người.
Nàng sợ là nếu quen với cô thì sẽ có một số người dị nghị
Họ sẽ nói nàng yêu cô vì tiền, yêu vì gia thế giàu có.
Nàng không muốn mình liên quan đến những người giàu có hoặc trong giới làm ăn
Nàng chỉ biết có một cuộc sống bình thường, không phải nghĩ ngợi đến những lời bàn tán của những người xung quanh.
Nhưng đó chỉ là một lí lo nhỏ, vấn đề vẫn nằm ở mẹ của Duệ Dung.
Bà ấy biết được con gái của mình yêu một người con gái khác thì liệu bà có chấp thuận?
Duệ Dung là người hiểu và biết rõ mẹ nhất, bà sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện tình yêu trái với đạo lý này.
Cũng có nhiều lần bà ấy đã đề cập đến chuyện tình cảm của nàng
Còn nói là sẽ giới thiệu với vài người bạn khi Duệ Dung trở về nước.
Đôi khi còn chọn lựa người con trai xứng đôi vừa lứa với nàng
Nhưng có lẽ trái tim này đã bị một kẻ trộm đánh cắp mất rồi.
Một người kiên cường và cứng rắn như nàng cũng phải gục ngã trước sự chân thành của người ấy.
"Đúng vậy, mình chính là sợ gia thế của nhà mình không xứng đáng với nhà cậu.
Với lại, mẹ của mình sẽ không chấp nhận chuyện hai người con gái yêu nhau.
Cho nên, cậu đừng làm khó mình nữa, cậu cứ xem tình cảm này không tồn tại đi"
"Mình không sợ chuyện gia cảnh nhà cậu có như thế nào, cũng không sợ bác ấy có đồng ý hay không.
Chỉ cần trái tim này luôn yêu mỗi mình cậu thì dù có gặp bao nhiêu khó khăn trở ngại mình nhất định không từ bỏ"
Tú Uyên dùng hết can đảm để nói lên lời tận đáy lòng, không những vậy, cô còn đặt bàn tay của Duệ Dung lên trên ngực của mình, nơi trái tim liên tục đập mạnh.
Đôi mắt tràn đầy hạnh phúc khi nghe được những lời nói ấy từ Tú Uyên.
Đôi mắt rưng rưng như muốn khóc chỉ muốn rơi lệ
Thật sự những lời nói đó khiến nàng rất cảm động, không ngờ Tú Uyên là một người thẳng thắn đến vậy.
Đó cũng chính là lí do mà nàng yêu cô, yêu bản tính thật thà và chân thành của cô
Một góc nào đó của quán, một người đã đứng đấy chứng kiến tất cả những gì xảy ra.
Trong lòng có quá nhiều cảm xúc rối bời và như mớ hỗn độn.
Không biết phải nói như thế nào về chuyện này
Chẳng lẽ mọi chuyện là như những gì đã thấy hay sao?
Ngay lúc này, Tú Uyên bắt đầu kê sát mặt mình đến gần với Duệ Dung.
Từ từ tiến thẳng đến đôi môi hồng hào ấy của nàng
Duệ Dung theo đó cũng tiến lại gần hơn, đôi mắt của nàng nhẹ nhàng khép lại như đợi chờ những gì sắp đến.
Và rồi, hai đôi môi ấy cũng chạm vào nhau
Cảm giác ấy thật khó tả, bối rối khẽ lên ngôi.
Cùng nhau tận hưởng những giây phút ngọt ngào này.
Vì lần đầu hôn nên Duệ Dung có chút vụng về và ngại ngùng
Tú Uyên mút nhẹ lấy bờ môi đó của nàng, lúc này chỉ muốn tiến xa hơn.
Cả hai chìm trong vô vàn cảm xúc chưa từng có, trái tim cùng nhau đập cùng một nhịp
Nhưng mọi chuyện sẽ không có gì khi mẹ của Duệ Dung đã thấy tất cả.
Bà rất sốc khi thấy cảnh tượng ngay trước mặt mình
Đứa con gái của mình lại là một người như thế, không ngờ nó lại đi yêu một người con gái khác.
Chuyện này thật sự rất bất ngờ, bà đứng chết trân tại chỗ
Trong lòng bây giờ rất tức giận, bà không thể nào chấp nhận được chuyện trái với luân thường đạo lý này.
Bà hậm hực đi đến đó, gương mặt vô cùng giận dữ
"Hai đứa đang làm cái gì vậy hả?"- Bà tức giận quát lớn
Nghe vậy, cả hai người giật mình rồi mới buông nhau ra.
Duệ Dung lập tức đứng dậy nhìn về phía trước và nàng mở to mắt khi thấy người đó chính là mẹ của mình
Bà ấy đang rất tức giận, thật sự khiến nàng phải sợ.
Tú Uyên cũng lính quýnh đứng lên, hai người hiện giờ rất thống khổ và thấy khó xử
"Mẹ.
.
.
chuyện này không phải như mẹ thấy.
.
.con.
.
."- Duệ Dung cuống cuồng giải thích cho người mẹ hiểu
"Chính mắt ta nhìn thấy còn ở đó chối nữa hả? Duệ Dung, mẹ thật sự rất thất vọng về con.
Từ nay trở về sau, mẹ cấm con không được qua lại với cô ta nữa"
"Bác.
.
.con thật sự rất yêu Duệ Dung, mong bác tác hợp cho tụi con có được không bác?"- Tú Uyên đôi mắt ngấn lệ nhìn về hướng mẹ của nàng
Lời nói ấy của Tú Uyên lại khiến mẹ Duệ Dung thêm phần tức giận.
"Chuyện hai người con gái yêu nhau là không thể, đó là trái với đạo lý.
Tôi sẽ không bao giờ chấp thuận chuyện này"
"Mẹ à, con cũng phải có hạnh phúc riêng của mình nữa.
Con xin mẹ hãy đồng ý cho con với Tú Uyên có được không mẹ"- Duệ Dung khóc nức nở, hai tay nắm chặt lấy bàn tay của mẹ cầu xin
"Đừng bao giờ đề cập đến chuyện này trước mặt mẹ.
Còn con, đi vào trong ngay"
Nói xong, bà kéo tay Duệ Dung đi vào trong nhà.
Bỏ mặt Tú Uyên đứng đó nhìn, cô thấy rất đau lòng.
Nàng luyến tiếc ngoái đầu ra sau nhìn cô với nhiều cảm xúc khác nhau
Tú Uyên bất lực ngồi xuống, cô đã không thể làm gì đó để có thể thuyết phục được mẹ của Duệ Dung.
Giờ đây, hai người họ đã bị một rào cản rất lớn đến từ người người làm mẹ
Nhưng không vì thế mà Tú Uyên bỏ cuộc, cô nhất định sẽ làm tất cả để mẹ của nàng phải chấp nhận chuyện này.
Không có gì là thất bại, chỉ cần ta kiên trì và cố gắng thì mọi chuyện cũng sẽ thành công.