Li Hôn Lão Ba

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Khương Kham nghĩ một chút rồi quyết định đưa bà xã về nhà cũ ở.
Nhà mới có rất nhiều đồ đạc chưa sắp xếp gọn, rất bừa bộn nguy hiểm, nhỡ cô đụng vào thì biết phải làm sao?
Điều may mắn duy nhất là, tuy rằng nhà cũ đồ đạc hầu như đã chuyển sang nhà mới, nhưng vì khi trước bọn họ đã quyết định nhà mới sửa lại tốt rồi mới chuyển vào ở nên những đồ dùng cơ bản ở nhà cũ vẫn còn giữ lại, tiếp tục ở mấy tháng nữa chắc chắn là không có vấn đề.
- Lại đây, bà xã, em nằm xuống nghỉ ngơi đi, từ giờ trở đi, mặc kệ muốn làm chuyện gì đều phải nói cho anh, biết chưa?
Về nhà, ôm vợ vào phòng ngủ, Khương Kham cẩn thận đặt cô xuống giường rồi nghiêm túc nhắc.
Ngải Thải Nhi gật đầu, vừa rồi những lời bác sĩ nói còn văng vẳng bên tai, cho dù anh không nhắc cô cũng sẽ làm như vậy.
Đối với cô bây giờ mà nói, chắc chắn không có chuyện gì quan trong bằng thai nhi này.
- Em có đói không, có muốn ăn gì không? Anh vuốt tóc cô ra sau tai rồi hỏi.
- Em muốn uống nước.
- Được, chờ anh một chút.
Anh lập tức xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã mang một ly nước cắm ống hút vào cho cô uống:
- Nằm uống là được, đừng ngồi dậy.
Chờ cô uống xong, anh lại hỏi:
- Còn muốn ăn gì không?
Cô lắc lắc đầu.
- Nằm như thế, có cảm thấy khó chịu không? Anh ngồi xuống bên giường.
- Chỉ một chút thôi, so với lúc sáng thì khá hơn nhiều rồi.
- Buổi sáng sớm em đã thấy khó chịu? anh nhíu mày.
- Vâng.
- Sao không nói cho anh biết?
- Em chỉ nghĩ là gần đây bận rộn quá mà thôi.
- Cho dù là thế, chỉ cầnthoải mái thì cũng phải nói cho anh. Hơn nữa, đã không khỏe thì phải nghỉ ngơi, sao còn làm việc?
Anh có chút tức giận với việc cô không tự biết chăm sóc sức khỏe của chính mình.
- Em xin lỗi. Cô thấp giọng nói.
Khương Kham thở ra một hơi, sau khi tức giận tản bớt đi mới lại nói:
- Không phải anh đang trách em, chỉ là không hiểu sao em không nói cho anh biết rằng em khó chịu, mệt mỏi?
Anh nhăn mày suy nghĩ:
- Mỗi lần trước kia, không phải dù mệt mỏi ít hay nhiều em vẫn nói cho anh biết đấy thôi?
Ngải Thải Nhi hơi trầm mặc một chút, lúc này mới do dự nhẹ nhàng thẳng thắn nói:
- Tâm tình anh không tốt, em không muốn đem chuyện nhỏ này làm phiền anh.
- Tâm tình anh không tốt? Anh có chút kinh ngạc.
- Sau hôm đó, miệng anh lúc nào cũng như thế này.
Cô hơi do dự, nhẹ chạm tay lên khóe miệng kéo trễ của anh.
- Sau hôm đó? Anh hoài nghi nhìn cô, trên mặt là vẻ mờ mịt khó hiểu.
- Lúc anh nói muốn có con gái, em nói sẽ có người sinh cho anh. Ngải Thải Nhi than nhẹ một hơi, nói đơn giản.
Khương Kham không tự chủ được nhíu mày, vừa nhẹ nhàng vuốt tóc cô, vừa suy tư nên giải thích chuyện này thế nào.
- Ngày đó đột nhiên nghe em nói như vậy, quả thực anh cũng có hơi khổ sở, vì anh chưa từng nghĩ em sẽ nói như thế?
- Em xin lỗi. Cô lại xin lỗi.
- Không phải lỗi của em. Anh lắc lắc đầu:
- Muốn trách thì nên trách anh lại hồ đồ đến mức chừa cơ hội cho kẻ khác lợi dụng, mà khi chuyện đã xảy ra lại không thể giải quyết mà chỉ đành trốn tránh.
- Em tin anh tuyệt không phải là loại người say rượu làm loạn, em tin anh. Cô cầm tay anh, kiên định nhìn anh.
Anh ôn nhu cười với cô, kéo tay cô lên hôn một cái.
- Ngày đó em vô tình nói ra, tuy rằng anh có chút khổ sở nhưng cũng là đánh tỉnh anh. Bởi vì ở bên em quá hạnh phúc khiến anh hoàn toàn quên mất chuyện đó còn chưa giải quyết.
Anh nói xong rồi hơi dừng lại, khi mở lời lần nữa thì giọng nói bất giác trở nên lạnh lùng:
- Tính thời gian, nếu cô ta thực sự mang thai, cũng đã muốn hơn ba tháng, nếu đứa nhỏ không phải của anh, cô ta nhất định sẽ nghĩ cách phá thai. Lúc này là lúc vô cùng quan trọng, anh đang chờ kết quả nên mới nghiêm túc lên một chút, không thể tươi cười như thường.
- Tức là anh không giận em? Ngải Thải Nhi trợn tròn hai mắt.
- Anh vĩnh viễn không giận em.
Nhìn cô, Khương Kham lại ôn nhu nói.
Cô vẫn có chút không hiểu:
- Nhưng từ ngày đó, anh vẫn cứ ở lầu một, không lên tầng hai tìm em.
- Đó là vì tầng hai có giường, anh sợ mình đi lên rồi sẽ không nhịn được mà không để ý đến cảm xúc của em mà...
Ngải Thải Nhi trợn mắt há mồm nhìn anh.
- Anh đang đùa đúng không? Cô thật dở khóc dở cười.
Khương Kham nhún vai, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Anh không đùa, anh đang nói thật, cái này khiến cô thật không biết nên khóc hay cười.
- Anh thật là...
Cô nên nói cái gì đây?
- Trong đầu anh không thể nghĩ đến chuyện khác sao? Cô hờn dỗi liếc anh một cái, rất đáng yêu.
- Ở cùng với em thì chẳng có cách nào. Anh nghiêng người hôn cô, ngẩng đầu lên dịu dàng nói:
- Ngủ một chút đi.
- Em không buồn ngủ, nói chuyện cùng em đi. Cô nũng nịu kéo góc áo anh.
Anh bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, nhưng lại không có cách nào cự tuyệt cô:
- Em muốn nói chuyện gì?
- Anh có tính toán gì cho tương lai không? Cô nghịch nghịch tay anh, tò mò hỏi.
- Tương lai sao? Anh trầm ngâm, sau đó nghiêm trang trả lời:
- Vô cùng cưng chiều vợ, yêu vợ, để vợ anh thành người phụ nữ hạnh phúc nhất đời.
- Đừng đùa nữa. Cô cười đánh lên tay anh cảnh cáo:
- Em nói là chuyện làm việc, anh có tính toán gì không?
Tuy rằng anh có tài khoản lớn trong nhân hàng, gia đình chỉ cần không quá lãng phí thì anh chẳng làm gì cũng chẳng sao nhưng cô vẫn cảm thấy anh nên tìm việc để làm, cuộc sống như vậy mới có trọng tâm.
- Đừng lo, anh sẽ không để em và các con bị đói đâu. Khương Kham ôn nhu cam đoan, đáy mắt có ý cười như ẩn như hiện.
- Anh biết thừa em không phải ý này. Cô kéo tay anh đến bên miệng, cắn khẽ anh một cái.
Anh cười khẽ nói:
- Anh biết.
- Biết còn cố ý nói như vậy? Cô trừng mắt nhìn anh một cái.
- Chẳng phải em muốn nói chuyện phiếm với anh là gì? Anh cười mà không cười.
Cô lại trừng mắt lườm anh một cái:
- Em muốn biết suy nghĩ của anh, muốn nghe những lời thật.
Anh nhìn cô mỉm cười.
- Nói thật thì là sau sáu năm vất vả, mỗi ngày đều làm đến cả đêm, giờ anh chỉ muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian, sống hạnh phúc cùng vợ của anh, chuyện công việc tạm thời không muốn nghĩ.
- Nhưng để em không lo lắng, anh nói cho em một chuyện. Chuyện anh rời khỏi công ty bị truyền ra ngoài, chừng một tháng, có một công ty lớn gọi cho anh, muốn anh làm giám đốc, cũng có công ty nước ngoài tìm anh. Cho nên, chỉ cần anh muốn làm thì sẽ không lo không tìm được việc.
- Thì ra là thế.
Ngải Thải Nhi không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng hiểu được là cô đã lo lắng quá nhiều, chẳng qua là anh đã mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian mà thôi.
- Còn muốn tán gẫu chuyện gì?
- Tạm thời chưa nghĩ ra.
- Vậy nhắm mắt lại ngủ một chút, anh sẽ ở đây cùng em.
- Anh muốn làm gì thì cứ làm đi, không cần ở đây cùng em. Ánh mắt cô nhu hòa.
- Nhưng anh chỉ muốn cùng em. Anh nói xong, cúi đầu hôn cô: - Ngủ đi.
Nhìn anh mỉm cười, Ngải Thải Nhi nhắm mắt lại, sau đó bất tri bất giác bị thần ngủ lôi đi. Mà Khương Kham thì vẫn cứ ngồi bên giường cùng cô, cho đến khi các con tan học trở về mới thôi.
“Leng keng, leng keng.”
Khi chuông cửa phòng khách vang lên, Ngài Thải Nhi vừa mới ngủ đã bị đánh thức dậy.
Ba ngày nay thực raô hầu như đều chỉ ngủ, nhưng cũng không hiểu sao lại ngủ nhiều như thế. Tối qua, còn nghe được con lén hỏi cha nó, mẹ sao lại ngủ nhiều như thế, sắp thành heo mất rồi, hại cô nghe xong chỉ có thể dở khóc dở cười.
Trừng mắt nhìn, cô khẽ cau mày nghĩ không ra lúc này ai sẽ đến nhà mình.
Con thì không thể, ông xã vừa mới đi tới nhà mới cũng không thể, anh đã mang chìa khóa nhà rồi, nếu không thì đã chẳng khóa cửa.
Về phần bạn bè... như là Thanh Mộng, Tịch Uy, trước khi họ đến chắc chắn sẽ gọi điện thoại xem cô có ở nhà không chứ không có chuyện không báo mà đến.
“Leng keng, leng keng, leng keng......”
Ngoài cửa, tiếng người ấn chuông vẫn cứ không dứt.
Đừng nói là người điên chứ? Ngài Thải Nhi không chịu được mà nghĩ, nếu là người bình thường thì ấn chuông cửa như thế sao?
Ấn một lần hai lần không mở cửa chắc chắn sẽ nghĩ chủ không có nhà mà thôi, bằng không thì cũng sẽ gọi to xem có người ở nhà không chứ. Cái kiểu ấn chuông điên cuồng này thật quái dị, như kiểu muốn phá hỏng chuông nhà người ta.
Thật là đáng ghét, thật muốn ra mà đánh nhau.
Kỳ thật dựa vào cá tính của cô, gặp loại người lên cơn như thế cô nhất định không nhịn được mà xông ra mắng chửi nhau nhưng dựa vào tình trạng sức khỏe bây giờ, kiêng kị nhất là xúc động, cho nên bỏ qua đi.
“Leng keng, leng keng, leng keng, leng keng......”
Nhưng là thật là ầm ỹ chết người, bên ngoài rốt cuộc là ai mà cứ bám riết không tha như thế? Tiếng chuông cứ ầm ĩ như thế, cô làm sao mà ngủ được.
Ước gì mình không bảo chồng đi làm chuyện anh nên làm. Nếu không lúc này đã giải quyết được kẻ điên ở ngoài kia rồi.
‘Leng keng leng keng’
Tiếng chuông vẫn ầm ỹ không ngừng. Ngài Thải Nhi phiền chán cầm lấy di động, gọi điện tìm Khương Kham nói chuyện phiếm để dời đi sự chú ý.
Điện thoại mới vang một tiếng, lập tức đã có người nghe.
- Bà xã, sao thế? Em không sao chứ?
Giọng Khương Kham đầy sự lo lắng khiến Ngài Thải Nhi vui vẻ tươi cười.
- Không có việc gì, cả ngày nằm ở trên giường thì có chuyện gì đâu? Ngoài việc lưng đau.
Cô nhân cơ hội mà than vãn một chút, trong giọng nói lộ vẻ hờn dỗi.
Cho nên anh cũng không coi là thật, chỉ hoài nghi hỏi tiếp:
- Không có việc gì sao còn gọi cho anh?
Anh đúng là mẫn cảm. Ngải Thải Nhi nhịn không được mà làm mặt quỷ, lấy giọng vô tội nói:
- Bởi vì nhàm chán, muốn tìm anh nói chuyện phiếm không được sao?
- Thì ra chỉ những lúc nhàm chán em mới nghĩ đến anh, anh buồn lắm đấy bà xã ơi.
Anh lấy giọng đáng thương mà nói với cô.
- Ha ha. Ngài Thải Nhi không nhịn được mà cười.
- Anh rất buồn mà. Anh còn tỏ vẻ nghiêm trang nói.
- Anh đang làm gì? Cô cười hỏi.
- Lái xe.
- Sao giờ vẫn còn lái xe, từ nhà đến nhà mới chỉ mười lăm phút thôi, anh ra ngoài đã nửa tiếng rồi còn gì? Cô kinh ngạc nói.
- Thì ra em gọi điện là để thăm dò. Sớm nói ra có hơn không.
Khương Kham đắc ý nói tiếp:
- Bà xã, em yên tâm, trong lòng chồng em chỉ có em, chỉ yêu em, cho dù người không ở cạnh em thì tim cũng vĩnh viễn ở bên em.
- Anh đừng đùa nữa được không. Cô dở khóc dở cười, bởi vì anh lại nói bằng giọng trẻ con.
- Ai đùa? Anh nói từng chữ là thật tình, toàn là những lời từ gan ruột nha, bà xã.
- Đúng đúng đúng.
- Em đang giễu anh đúng không?
- Anh nghe ra rồi? Cô cười phá lên.
- Bà xã, suỵt... anh đột nhiên nói.
- Làm sao thế? Cô đột nhiên dừng lại, nghi hoặc hỏi anh.
- Suỵt...
Cô lại im lặng, nín thở, dỏng tai lắng nghe tiếng ở bên đầu dây kia. Anh đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên im lặng?
- Tiếng gì thế? Trong chốc lát sau, Khương Kham hỏi.
- Tiếng gì? Cô chả hiểu anh nói gì.
- Leng keng leng keng, là tiếng chuông nhà mình sao? Anh không chắc chắn.
Thì ra anh muốn cô im lặng không phải là muốn cô nghe tiếng ở bên anh mà là anh muốn nghe tiếng từ bên này. Ngài Thải Nhi lúc này mới hiểu nhưng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, không hiểu sao mình lại hoàn toàn quên mất tiếng chuông ầm ỹ kia.
- Vâng. Cô đáp.
- Đừng nói cho anh là giờ em định xuống giường mở cửa xem là ai chứ? Anh hơi dừng lại, nghiêm túc hỏi.
- Nếu em muốn làm thế thì đã làm từ 10 phút trước rồi. Ngải Thải Nhi bĩu môi, bất đắc dĩ thở dài.
- Thế là thế nào? Tiếng chuông kia vang từ mười phút trước đến tận bây giờ?
- Vâng.
Khương Kham mặt nhăn lại, không tự chủ được mà lái xe nhanh hơn, thẳng hướng về nhà.
Kỳ thật, anh đang trên đường trở về, vốn định tới nhà mới xắn tay áo mà làm việc nhưng đột nhiên nghĩ tới chuyện thai thần, không biết có phải ở cả hai nhà đều có không? Anh lại chẳng có ai để hỏi, vì sớm đã không liên lạc với mẹ đẻ mà mẹ vợ thì đã mất vài năm trước đó.
Tóm lại, anh càng nghĩ càng cảm giác không ổn, cho nên dẹp hết mà về nhà, không ngờ nửa đường thì bà xã đã gọi.
- Em không cần để ý, anh cũng sắp về nhà, anh sẽ xem xem ai là kẻ điên mà ấn chuông cửa loạn như thế. Anh dặn cô.
- Anh sắp về nhà? Ngài Thải Nhi ngạc nhiên hỏi: - Giờ anh đang ở đâu?
- Vừa qua 7-11
Tức là gần tới vì 7-11 cách nhà bọn họ có 500m thôi.
- Sao anh về nhanh thế? Không phải nói định tới nhà mới dọn nhà sao? Cô nghi hoặc hỏi.
- Anh nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là nên chờ em ổn định sức khỏe rồi mới làm, tránh động tới thứ gì không nên động... như là thai thần chẳng hạn.
Cô hơi sửng sốt:
- Em nghĩ đàn ông sẽ không tin những thứ như thai thần.
- Thà rằng tin là có, anh cũng không vì miệng cứng của mình mà hại vợ yêu và con cưng được.
Người đàn ông này vì cô mà tin vào mê tín khiến Ngài Thải Nhi vô cùng cảm động.
- Ông xã, em yêu anh. Cô kìm lòng không đậu mà nói.
- Đợi lát nữa anh về nhà thì nói lại xem. Anh cười ôn nhu:
- Anh đi cất xe đây, không nói với em nữa, tí nữa gặp nhé.
- Vâng.
Lâm Lệ Ngọc sống chết ấn chuông cửa không ngừng, nghe tiếng ‘Leng keng leng keng’ không dứt từ bên trong vang lên nhưng lại không thấy người mở cửa.
Cô ta càng ấn càng tức, càng chờ càng cáu, xém chút nữa thì giơ chân đạp cửa.
Cô ta biết trong nhà có người, người phụ nữ đó không đi cùng Khương Kham, bởi vì cô chỉ thấy Khương Kham một người lái xe rời đi nên mới dám tới cửa tìm.
Từ ba ngày trước biết được người phụ nữ kia mang thai, lại tận mắt thấy Khương Kham che chở cô thật cẩn thận, sự oán hẠcủa Lâm Lệ Ngọc càng dâng cao, trong đầu chỉ có ý nghĩ trả thù.
Cô ta hận Khương Kham lạnh lùng vô tình với mình, hận sự tồn tại của người phụ nữ kia, càng hận sự tin tưởng và tình yêu của bọn họ, cô thực sự rất hận bọn họ.
Nếu bọn họ không yêu nhau như thế, có lẽ cô ta đã chẳng hận như thế này.
Nếu Khương Kham có một chút thương tiếc hoặc xin lỗi cô, có lẽ cô ta sẽ không hận như thế này.
Nếu người phụ nữ kia đẹp hơn cô, điều kiện tốt hơn cô, gia thế, bằng cấp hơn cô thì cô ta sẽ không hận như thế.
Cô ta càng nghĩ càng không cam tâm, vì sao đều là mang thai, mà đứa trẻ của người phụ nữ đó thì được chờ mong yêu thương mà đứa con của cô ta thì ngay cả cơ hội sống cũng không có?
Tất cả đều là lỗi của bọn họ, cô sẽ không tha cho bọn họ.
Nếu con của cô không thể sống, cô cũng sẽ phải tìm cho nó một người bạn, cho nó đi đường không cô đơn.
Cho nên, cô nghĩ ra cảnh, hai người tranh giành nhau, sau đó ra tay quá nặng, cùng ngã xuống cầu thang, cùng sẩy thai thì đúng là không tệ. Vì như thế, mặc kệ là ai đúng ai sai, hai người đều sẩy thai, đều là người bị hại, còn ai dám trách cô mà thương hại cô ta.
Đó là kế hoạch của cô. Nhưng không ngờ người phụ nữ kia lại tránh ở trong nhà, chết cũng không mở cửa.
Cô muốn thét lên gọi cô ta lăn ra nhưng mà như thế nhất định sẽ khiến người khác để ý, khiến có thêm những nhân chứng không cần thiết cho nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, thi gan cùng cô ta.
- Cô tới đây làm gì?
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng khiến cô cứng đờ người.
Lâm Lệ Ngọc buông tay ấn chuông, thong thả quay lại nhìn người đàn ông cô vừa yêu vừa hận này. Cô không nghĩ anh lại về nhanh như thế, nhưng trường hợp này cô đã dự đoán rồi, nên tuyệt không sợ không ứng phó được.
- Em tới tìm anh, có chuyện muốn nói. Cô bình tĩnh nói.
- Có cái gì cần nói? Tôi đã nói rồi, chờ đứa trẻ sinh ra rồi nghiệm DNA, xác định đó thật sự là con tôi thì nói tiếp. Trước đó, tôi không muốn cô xuất hiện trong tầm mắt tôi, càng không thích thấy cô ở đây.
Khương Kham lạnh lùng vô tình nhìn thẳng cô ta, ngữ khí đầy sự cảnh cáo.
Cô cắn chặt răng, không ngừng nhắc nhở mình phải bình tĩnh, không được nói gì sơ sẩy.
- Vì sao anh chán ghét em như thế? Vì sao không thể đối khách khí với em một chút, dịu dàng với em một chút. Vì sao?
- Vì chẳng cần thiết.
- Chẳng cần thiết? Cô ta không nhịn được mà cười lớn như bị tâm thần.
Khương Kham nhíu mày, đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mặt này cùng tiểu thư khuê các trước kia thật khác biệt, khiến anh có cảm giác, nên tránh xa cô ta càng xa càng tốt.
- Đi đi, chỗ này không có nhiều taxi đâu, tôi đưa cô tới chỗ tiện bắt xe. Anh lãnh đạm đề nghị.
- Em muốn đi vệ sinh nhờ.
Lâm Lệ Ngọc đột nhiên tỉnh táo lại nói, giống như vừa tiếng cười điên cuồng đó không phải là của cô.
- Cách đây năm trăm mét, 7-11 có toilet.
Anh mặt không đổi sắc nói, dù không biết trong lòng cô ta nghĩ gì nhưng tuyệt đối là những suy nghĩ bất lương.
Một bên cửa vốn đóng chặt đột nhiên “cách” một tiếng, cửa lớn từ từ mở ra.
- Ông xã?
Ngải Thải Nhi thò đầu ra khỏi cửa, còn chưa kịp nhìn xem là có chuyện gì thì tóc đã bị người giật mạnh,ả người mất cân bằng lao về phía trước, sau lưng lại bị người đẩy xuống cầu thang.
Tất cả quá mức bất ngờ khiến cô trở tay không kịp, chỉ có thể hoảng sợ hét lớn.
- A ‼‼


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui