Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Tiền Văn Phương dùng
sức bấm chuông, nhưng nhìn cánh cửa im phăng phắc, thì sự kiên nhẫn cũng tuyên bố kết thúc, bắt đầu lấy tay đập cửa, khi đập đến lần thứ hai,
thì cửa khẽ mở ra, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

“Liễu Y, em …” Tiền Văn Phương kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt của Liễu Y,
tay liền lùi về chỗ cũ, dịu dàng khẽ nói: “Em không sao chứ, chị gọi
điện thoại cho em nhưng mà không liên lạc được, Liễu Y, em không suy
nghĩ linh tinh gì chứ.”

Liễu Y, hiện tại cô chính là Liễu Y, cô chớp mắt hai cái, rồi lắc đầu: “Chị Tiền, em không sao.”

Cô dĩ nhiên là không suy nghĩ linh tinh, cái người suy nghĩ linh tinh kia
thì hồn đã sớm đi chầu trời rồi, haizz, nhìn vẻ mặt của chị Tiền, có vẻ
khá quan tâm đến Liễu Y, nhưng rốt cuộc chị ta là người như thế nào, cô
cũng không cách nào khẳng định được, chỉ có thể yên lặng quan sát, nếu
dựa theo trong ký ức trong đầu, thì đánh giá một người, không phải là
chuyện Liễu Y kia có thể làm được.

Tiền Văn Phương thở phào nhẹ
nhõm, đưa tay vỗ ngực, nhưng giọng nói ôn hòa lập tức thay đổi, nhiêm
túc nhìn chằm chằm Liễu Y: “Em không có việc gì, sao điện thoại không
gọi được, em đó, em đó, em xem em thành cái dạng gì rồi, trời ạ, mặt của em sao lại thành như thế này.”

Liễu Y chớp mắt hai cái, rồi lựa
lời để nói, một lúc sau, mới sờ mặt, ngẩng đầu nhìn Tiền Văn Phương:
“Chị Tiền, mặt của em không sao.”

Tiền Văn Phương định đưa tay sờ mặt Liễu Y, nào biết mình chụp hụt, nhìn Liễu Y nhanh chóng né tránh,
vẻ mặt oán giận, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Em còn nói
tốt được sao, thế làm sao lại tê liệt như vậy, khóc cho nhiều vào, không được, đi với chị tới bệnh viện xem sao.”

Liễu Y ngạc nhiên nhìn
Tiền Văn Phương, thật muốn liếc mắt xem thường: “Không cần, khuôn mặt
không có ai nhìn thấy, không sao hết.”

Tiền Văn Phương ngừng một
lát, rồi lảng sang chuyện khác: “Không đi thì không đi, đi vào trong nói chuyện một chút, không nên đứng ở cửa nói như thế này, chị nhân lúc
rãnh rỗi mới chạy đến đây, cho chị vào trong uống ly nước cái đã, đúng

lúc có chuyện cần nói với em.”

Liễu Y suy nghĩ một lát, rồi từ từ mở cửa phòng, nhường lối đi, nhìn chị Tiền đi thẳng vào bên trong,
chẳng có người khách nào giống như chị ta, trong lòng có cảm giác, chị
Tiền này có lẽ thật sự quan tâm Liễu Y, cô thu ánh mắt lại, mắt nhìn ra
ngoài cửa, rồi đóng cửa lại, nhanh chóng xoay người đi vào bên trong.

Tiền Văn Phương thản nhiên rót ly nước cho mình, ngồi trên ghế sô pha, uống
một hơi, rồi quay đầu nhìn Liễu Y giống như bị âm hồn xâm nhập, tim cô
đập mạnh, con bé kia sao mà thay đổi nhiều quá.

Lúc trước, vừa
nhìn thấy cô thì không ngừng khóc, còn khuôn mặt này nữa, nhìn không
bình thường cho lắm, dường như là chẳng có tí cảm xúc nào, chỉ có con
ngươi là chuyển động, nhưng lại hợp với bộ đồ ngủ màu trắng nhăn nhúm,
mái tóc dài phát phới, bước đi nhẹ nhàng, thật kì lạ làm sao, chẳng lẽ
bị đả kích quá lớn, rồi không chịu nổi nữa.

Tiền Văn Phương nhìn
thẳng người đang ngồi đối diện, mắt chớp chớp: “Mấy ngày nay, em, sao
không suy nghĩ đi, công ty không đi được, nhưng em cũng không thể lôi
thôi như vậy được, Liễu Y, chị cho em biết, chị là người đại diện của
em, chị có quyền sắp đặt cuộc sống của em, em phải nghe theo chị, dù là
công ty đã đình chỉ công việc của em, em cũng phải nghiêm túc sống qua
ngày, rồi cơ hội sẽ tới thôi.”

“Oh” Liễu Y thản nhiên, nhìn chằm
chằm Tiền Văn Phương, cơ thể căng thẳng, dường như còn chưa thích ứng
được còn người ở thế giới này, cô luôn nghĩ tới có ý gì khác trong lời
nói đó, dù sao cô vẫn cảnh giác nhìn bốn phía, cơ thể vẫn không thể nào
thả lỏng.

Tiền Văn Phương nhìn bộ dạng trầm lặng của Liễu Y, nuốt nước miếng, rồi đưa tay chỉ vào Liễu Y, lớn tiếng nói: “Em đừng có ở đó mà oh, chị cho em biết, có cơ hội cho em rồi đó.”

Tiền Văn
Phương nhìn Liễu Y chẳng vui mừng chút nào, cô bị đả kích rất nặng, thật muốn tiến lại đấm cho nó một cú, đột nhiên nhớ đến việc gì đó, tay mới
hạ xuống, ánh mắt có chút do dự.


“Có việc gì thì cứ nói đi, chị Tiền.” Liễu Y xem xét, rồi lên tiếng.

“Liễu Y à … việc này … có cơ hội … chỉ có điều …” Tiền Văn Phương không biết
nên nói như thế nào, dù sao cũng có liên quan đến bạn trai trước của
Liễu Y cùng với người tên Tần Văn kia.

“Chị đây sẽ thẳng
thắn, chị nói thật với em là, công ty điện ảnh Thiên Khải Phong Vân của chị, chuẩn bị quay bộ phim thứ hai, có một vai phụ, đóng vai sát thủ -
nhân vật phản diện, chị thấy vai diễn này cũng không tồi, xem như là nữ
phụ, đối với em nói, đó là một cơ hội, nhưng mà…” Tiền Văn Phương nhỏ
giọng, nhìn chằm chằm Liễu Y, nhưng hoàn toàn không thầy được biểu cảm
gì, có phẩn nản lòng.

Ngay sau đó liền tiếp tục nói: “Nhưng mà,
vai diễn này là Tần Văn đề cử, thật ra ý đồ của cô ta chị cũng biết rõ,
chuyện của em và Dương Vanh cũng đã qua ba tháng, hai người bọn họ sau
khi công khai thì cũng bình thường, mà em, thôi, nếu không thì cho qua
đi, chị sẽ giúp em nói với công ty, có lẽ Tần Văn đã mở lời, chắc cũng
không sao đâu, chị sẽ cố gắng hết sức giúp em nói chuyện với công ty, là có thể tiến hành công việc.”

Liễu Y nheo mắt lại, nghe thấy lời
nói của Tiền Văn Phương, trong lòng cô có phần dao động, có lẽ là điều
kiện phản xạ của thân thể này, có một chút không thoải mái, chỉ là, xem
ra, vốn là Tần Văn cướp bạn trai của Liễu Y, làm ra vẻ cô ta là người
tốt, thể hiện cô ta là một còn người rộng lượng.

Liễu Y thản nhiên nhìn lướt qua: “Chị Tiền, trước hết nói chuyện của chị cho xong đi, em không sao.”

Tiền Văn Phương nhìn bộ dạng không có tinh thần của Liễu Y, thầm nghĩ, cô
thật không dám ở trước mặt con bé nhắc tới hai con người kia, chỉ sợ con bé sẽ tự tử, chỉ có điều là, nhìn thấy khuôn mặt của con bé chẳng có gì là sợ hãi, có thể là đã nghĩ thông suốt rồi, muốn buông xuôi.

Tiền Văn Phương dò xét nói: “Vậy thì chị sẽ nói cho em biết. chỉ là… em…”

“Em không sao, em vẫn rất tốt.” Liễu Y gật đầu, nhìn thẳng Tiền Văn Phương.

Tiền Văn Phương thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng nói vẫn có chút do dự: “Vai

diễn kia đúng là Tần Văn giao cho em, đoạn thời gian trước ba người làm
ầm ĩ hoàn toàn quá lắm rồi, cũng đã qua ba tháng, xem như là tất cả đều
kết thúc, thật ra thì, chị cũng cảm thấy là Tần Văn lợi dụng chuyện này
để mọi người đứng về phía cô ta, em đối với bọn họ mà nói thì em không
là gì hết, nhưng cô ta lại giới thiệu vai diễn cho em, em mà khóc lóc kể lể gì đó, cũng không có ai đứng về phía em đâu, nhưng thật ra hoàn toàn không có ai bênh vực cho em hết.”

Trong lòng Tiền Văn Phương khiếp sợ, đến vui vui vẻ vẻ, rào rào nói ra hết, chỉ sợ con bé kia không chịu suy nghĩ, muốn tự tử.

Bởi vì quan hệ của Liễu Y với Dương Vanh, cô là người biết rõ nhất, mà Liễu Y bị oan ức cô cũng biết rõ, nhưng mà, Tần Văn rất biết cách lấy lòng
mọi người, trong công ty, từ trên xuống dưới, ở nơi nào cũng thấy mặt cô ta, hơn nữa còn đi chung với Dương Vanh, tất cả mọi người đều thấy,
nhưng Liễu Y thì chẳng thấy mặt, không ai biết con bé là bạn gái của hắn ta, sau này Liễu Y lại đi khóc lóc kể lể, ngược lại càng làm cho hình
ảnh của con bé rất tồi tệ trong mắt mọi người, người ta đều cho rằng con bé mới là tiểu tam, haizz, nhưng mọi chuyện từ đầu tới cuối, Liễu Y lại là người vô tội nhất.

Liễu Y cúi đầu cọ cọ góc váy, trong lòng
đang suy tính, nếu như là một vai diễn khác thì mình không thể diễn,
nhưng vai sát thủ, đó không phải không cần có biểu cảm sao, đặc biệt
chuyện này lại liên quan tới Tần Văn, vì để trả nợ quyền sử dụng thân
thể này, Liễu Y làm sao có thể để cho hai con người kia sống vui vẻ được chứ.

Thật là đúng lúc, cô không cần phải tính toán thời cơ, mà
cơ hội lại đưa đến trước mặt mình, Liễu Y làm sao có thể không nắm lấy,
đặc biệt cô còn có cơm ăn, mới vừa rồi còn suy nghĩ xem cô nên làm công
việc gì, còn có sẵn trước mặt, chuyện tìm việc thì cứ từ từ mà tìm, nếu
mà tồi tệ nhất, cũng sẽ không khiến cô cạn kiệt lương thực.

Liễu Y ngẩng đầu, mắt không hề chớp: “Chị Tiền, cám ơn chị, nếu thực sự
có được cơ hội này, em đồng ý, em muốn đị ra ngoài, nhất định phải đối
mặt với bọn họ, đây cũng là chuyện sớm muộn thôi.”

Tiền Văn
Phương mừng rỡ: “Thật sao, em đồng ý thật sao, đúng vậy, em nên đồng ý,
Tần Văn cô ta nợ em cũng không phải chỉ lần này thôi, đã có cơ hội, tại
sao không nhận chứ, mình cứ để cho cô ta từ từ mà trả.”

“Vậy em
cứ chờ đi, chị quay về công ty lấy kịch bản cho em, chuyện lần này, công ty chắc cũng sẽ đồng ý, sau khi diễn xong vai này, chuyện của em, công
ty cũng không truy cứu nữa đâu.” Tiền Văn Phương hấp tấp đứng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Đột nhiên Tiền Văn Phương xoay người nhìn Liễu Y, ánh mắt bình tĩnh: “Liễu Y, em làm rất tốt.”

Liễu Y chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn thẳng Tiền Văn Phương, có chút
buồn cười, nào biết khóe miệng lại giật giật, cô liền cúi đầu che giấu:
“Chị Tiền, lời chị nói, em đều hiểu được, cũng lâu như vậy, cái nên suy
nghĩ em đều nghĩ xong rồi, chị yên tâm đi.”


“Không tồi, thật
không tồi, em có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, Dương Vanh chỉ là thằng đàn ông đứng núi này trông nọ thôi, em…” lập tức im lặng, sau đó lại
khoát tay: “Thôi chị không nói nữa, chính em cũng đã cân nhắc rồi, chị
đây trước hết quay về công ty, nhớ đem điện thoại di động của em mở máy, ngày mai chị đem kịch bản tới đây.”

Liễu Y nhanh chóng gật đầu,
rồi cô chỉ thấy Tiền Văn Phương đi tới cửa, mở cửa, rồi đóng cửa lại,
thì biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Liễu Y trong lòng thả lỏng, cô
chỉ sợ chị Tiền nhìn ra được điều gì đó, cũng may vì sắc mặt của cô
không có gì biến hóa, có lẽ là cùng với Liễu Y kia một khoảng thời gian
không liên lạc, nên sẽ không dễ dàng nhìn ra được điều gì, có lẽ sau
này, người khác nhìn thấy cô, chắc cũng chỉ cho rằng cô gặp đả kích lớn
quá nên mới như thế này.

Liễu Y đi tới sô pha liền ngã xuống, cô
khẽ vuốt trán, vừa rồi còn lo không có gạo nấu cơm, thì lập tức có cơ
hội kiếm tiền, xem ra, một chút nữa còn phải mệt mỏi vì vai diễn kia.

Liễu Y mặt đen lại, đưa tay ra nhìn nhìn, nhiệm vụ bây giờ là phải đem thân
thể yếu đuối này rèn luyện, vì tinh thần cùng với cơ thể không phối hợp, làm cho Liễu Y có cảm giác vô lực, cô nắm tay lại, muốn có gạo nấu cơm, thì chuyện nhỏ này sẽ không làm khó được cô.

Liễu Y đi tới trước cửa sổ, nhìn sắc trời xong, rồi xoay người vào trong phòng tìm túi xách với chi phiếu, sau khi kiểm tra toàn bộ, nhìn một đống quần áo, cô tìm
ra một cái quần jean, với một chiếc áo len trùm đầu, thêm một áo khoác
dây kéo nữa, cô thầm than, thật ra hôm nay không xem là lạnh, nhưng thân thể này mặc ít quần áo cũng có chút lạnh lẽo.

Liễu Y đi tới cửa, cô lấy chìa khóa trong túi xách, rồi liếc nhìn gian phòng, bèn xoay
người mở cửa, cô hít sâu một hơi, bước ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Liễu Y ra cửa, cô liền đi đến trước cầu thang bộ, đang đi, sau khi chợt nhớ
tới gì đó, cô vỗ nhẹ trán, xoay người đi tới thang máy.

Đã rất
lâu rồi cô không đi thang máy, cô chợt giật mình, nghe được tiếng leng
keng, cô liền dùng lực tinh thần xem xét trước, một giây tiếp theo, cô
tỉnh táo lại, trong lòng mang theo cảnh giác vẫn là không sửa chữa được, không vội, cứ từ từ đi.

Liễu Y đi ra cửa chính, chân chạm đất,
cô lập tức xoay người nhìn tòa cao ốc, có chút hoảng hốt, mắt thấy bên
cạnh có rất nhiều người đi ra đi vào, ngón tay có phần run rẩy, mình
thật sự còn sống, không phải nằm mơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận