Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Tiết Thành nằm xuống, lập tức kéo Minh Trăn vào trong lòng ngực, bàn tay to xoa nhẹ bả vai nàng.
Minh Trăn ôm lấy eo chàng, vùi mặt vào lồng ngực Tiết Thành, hít sâu mùi hương của riêng chàng. Yết hầu thô ráp có vị mặn của mồ hôi đầy nam tính, còn có mùi thuốc thảo dược nhàn nhạt.
Chàng bị thương.
Minh Trăn lập tức khẩn trương lo lắng ngẩng đầu lên, dịch người ra phía ngoài, không dám ép lên người chàng.
“Tướng quân, chàng bị thương à?”
“Vết thương nhỏ mà thôi, không có việc gì.”
“Thật không, bị thương ở đâu……”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết Thành dùng một tay ôm nàng trở lại, đè lại đầu nàng dán sát ngực mình, giọng nói nghiêm túc:
“Không có gì. Tin tức bị thương là ta cố ý thả tiếng gió ra ngoài. Chỉ là một kế sách, không ngờ lại dọa đến nàng rồi.”
“Trăn Trăn, đừng lo lắng.”
Minh Trăn sửng sốt rồi chợt bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó lại cảm thấy thẹn thùng.
“A……”
“Ta chưa suy nghĩ cẩn thận đã xúc động mà chạy tới……”
Tiết Thành nhớ lại dáng vẻ chật vật của nàng khi xuất hiện trước mặt mình, trong lòng vô cùng đau đớn.
Chàng dùng một tay xách nách Minh Trăn, nâng nàng dậy.
Hai người gối chung một cái gối nhỏ, mặt đối mặt. Minh Trăn cẩn thận chuyên chú nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Tiết Thành, không chờ chàng kịp mở miệng liền hỏi thử:
“Có phải ta gây phiền phức cho chàng rồi không?”
Hai mắt của Tiết Thành nóng lên, nâng tay Minh Trăn lên, áp vào khuôn mặt mình, giọng mũi rầu rĩ:
“Phiền cái rắm.”
“Nàng làm trái tim lão tử đau muốn chết.”
“Đi bao nhiêu ngày rồi? Vì sao có vết thương trên tay? Có phải bị người bắt nạt không……”
Minh Trăn cọ vào lòng bàn tay chàng, chờ chàng bắn liên thanh một hơi mấy câu hỏi rồi mới rụt rè mở miệng giải thích.
Hóa ra nàng ngồi xe ngựa tới đây, nhưng lúc đến gần đây lại gặp dân chạy nạn, phu xe bỏ chạy, nàng cũng thừa dịp họ cướp đoạt tay nải của nàng mà chạy thoát. Sau đó một mình nghiêng ngả lảo đảo chạy tới đây.
“Tay do ta tự mình không cẩn thận mà ngã bị thương.”
“Mấy món trang sức đáng giá trên người đều bán ra ngoài nên cũng không phải chịu cảnh đói khát.”
“Chỉ là đi đường quá vội vàng, không ngừng nghỉ……”
Vì vậy khi nàng nhìn thấy Tiết Thành mới an tâm mà ngất xỉu.
Tiết Thành nghe nàng kể lại những chuyện xảy ra trên đường đi, tim đập càng ngày càng loạn.
Tình cảm kịch liệt cuồn cuộn trong lòng, nhanh chóng chạy dọc cơ thể chàng.
Chàng xoay người ngăn chặn Minh Trăn, hung ác bóp mặt nàng mà hôn xuống.
Ngày hôm sau, khi Minh Trăn tỉnh lại thì sờ loạn xung quanh, không có người.
Nàng đứng dậy, vừa mới mặc xong quần áo thì một bà vú bưng chậu nước ấm vào trong lều.
“Phu nhân, tướng quân sai lão nô tới hầu hạ người rửa mặt. Nơi này là vùng hoang vu hẻo lánh, điều kiện không được tốt, người cứ tạm chấp nhận trước nhé.”
Minh Trăn nghe thấy hai chữ “Phu nhân”, lập tức đỏ mặt.
Rửa mặt xong, lại thay thuốc, ăn qua loa bữa sáng mà Tiết Thành còn chưa trở lại.
Minh Trăn chờ mãi chờ mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được, vén mành lên rồi đi ra ngoài.
Doanh trại dựng trên vùng đất khắp nơi toàn là tro bụi, khắp nơi đều là binh lính cao lớn thô kệch đi tới đi lui.
Minh Trăn cẩn thận mà đi tới, tìm kiếm bóng dáng Tiết Thành.
Nhưng, cho dù nàng đi đến đâu, những binh lính đó vừa thấy nàng thì lập tức đứng yên, giọng nói chỉnh tề to lớn vang dội:
“Chào phu nhân!”
Minh Trăn chưa từng thấy qua chuyện tương tự, đột nhiên không biết làm sao. Nàng cúi đầu, liều mạng đi về phía trước, bước chân càng ngày càng hoảng loạn. Hình như còn truyền tới những tiếng cười thoải mái của các binh lính đó.
“A!”
Nàng đụng vào một người, đầu mạnh mẽ va vào một lồng ngực rắn chắc.
Minh Trăn nước mắt lưng tròng mà ngẩng đầu, nhìn thấy Tiết Thành nhếch miệng cười. Nàng lập tức nâng tay lên, đấm yêu chàng hai cái, nắm tay còn bị chàng dùng một tay bao bọc.
“Phu nhân thật khỏe.”
“Vết thương còn đau không?”
Chàng nắm tay nàng lên rồi cẩn thận xem xét.
Minh Trăn đỏ mặt lắc đầu, muốn rút tay về lại bị chàng nắm càng chặt. Binh lính xung quanh vây xem càng ngày càng đông, càng ngày càng náo nhiệt nói cười, âm thanh ồn ào vây xung quanh hai người.
Nét mặt Tiết Thành chuyên chú, không coi ai ra gì. Kiểm tra xong vết thương của Minh Trăn, chàng mới cầm tay nàng rồi giơ lên, còn hôn một cái vào lòng bàn tay nàng.
“A ——”
Tiếng ồn ào xôn xao vang dội một vùng trời.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง