Vương hậu thấy nàng nghe lời như thế, cũng kéo tay của nàng qua, gọi Thái tử: "Thái tử ngày thường phải quan tâm A Trăn nhiều hơn, nàng từ đất Nam đến, có rất nhiều chuyện ở trong kinh còn chưa rõ, cần con thường xuyên dẫn nàng đi xem."Thái tử gật đầu nói vâng.Lúc sắp đi xuống bậc thang, đối diện gặp phải một hoạn quan dừng ở dưới đài, mắt lộ ra vẻ chần chừ."Có chuyện gì bẩm báo?" Vương hậu hỏi."Vương hậu, y công đằng trước truyền lời tới, nói là Lục Điện tỉnh rồi..."Xung quanh một mảnh xôn xao, Vệ Trăn ngẩng đầu lên, siết chặt lòng bàn tay, móng tay đâm vào da thịt, đau đớn khảm sâu vào trong lòng.Cảnh Khác hắn, đã tỉnh rồi.Tẩm điện của Cảnh Khác ở hướng Tây Bắc đồng cỏ, cách nơi này không tính xa.Vương hậu mang theo một đoàn người nhanh chân đi vào trong điện, mùi thảo dược trong không khí nồng nặc, đi vào bên trong thì thấy thấp thoáng phía sau lớp màn che trùng điệp, nam tử nhắm mắt an tĩnh nằm ở trên giường.Y công nửa quỳ ở bên giường, bẩm báo: "Vương hậu điện hạ, Lục điện hạ đã tỉnh lại, chỉ là tinh thần không tốt, huyết khí suy yếu, vẫn cần tĩnh dưỡng."Cảnh Khác cũng không phải là vương hậu sinh ra, vương hậu cũng từ trước đến nay chán ghét đứa con thứ này, chỉ là Cảnh Khác mới bước ra khỏi Quỷ Môn quan, Sở vương hậu không thể không quan tâm, vẫn phải duy trì vẻ hòa ái trên mặt.Sở vương hậu ngồi xuống ở bên giường, nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ đã khá hơn chút nào không?"Thị nữ dùng móc cá vàng vén rèm lên, lộ ra khuôn mặt của người trên giường.Trong trướng ánh sáng lờ mờ, một nửa khuôn mặt của nam nhân giấu kín ở trong bóng đêm, sườn mặt thâm thúy băng hàn, cánh môi nhếch lên lộ ra vẻ lạnh lùng.Vệ Trăn đứng ở trong đám người, khi nam nhân trên giường cử động thân thể nhìn thấy nàng, một khắc này cảm giác sợ hãi trong quá khứ vây lấy hắn, cùng nhau cuồn cuộn chạy lên não.Chỉ một chút, hắn liền thấy được Vệ Trăn đứng ở bên giường.Ánh mắt của nam nhân lạnh lùng mà bén nhọn, như là hàn băng, làm cho người ta không rét mà run."Đêm đó bên trong Noãn Điện, đến tột cùng là đã phát sinh chuyện gì, Lục điện hạ có còn nhớ không?" Vương hậu hỏi.Hắn nhếch môi cười lạnh một tiếng, khí tức hung ác nham hiểm bao phủ quanh người.Vệ Trăn toàn thân lạnh lẽo, đầu ngón tay đặt ở bên người run rẩy.Nếu hỏi Vệ Trăn nếu như biết được tình cảnh sẽ như thế này thì phải chăng nàng sẽ hối hận ngày đó đã đâm Cảnh Khác, Vệ Trăn tất nhiên là không hối hận, chỉ hận lúc trước không đâm nặng một chút, hung ác một chút, đến mức để kẻ đáng chết còn kéo dài hơi tàn.Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, vang lên tiếng nói của y công: "Cảnh Khác điện hạ bị hung khí sắc bén đâm trúng, cái cổ bị thương, vết thương chưa khép lại, lúc này còn không thể nói chuyện."Cảnh Khác nghiêng mặt, ánh mắt u ám một mực rơi trên người Vệ Trăn, không nhúc nhích.
Vô số ánh mắt theo đó mà đến, không rõ ràng cho lắm, kinh ngạc...!Đều nhìn về phía Vệ Trăn.Vương hậu nhíu nhíu mày, hỏi: "Lục điện hạ sa vậy?"Đại điện lớn như vây lại yên tĩnh im ắng, thật lâu sau, Cảnh Khác cũng không dời ánh mắt đi.
Thời gian dần trôi qua, ngược lại có người cảm nhận được chút khác thường.Mỹ thiếp của Cảnh Khác quỳ xuống bên giường, nhẹ giọng nghẹn ngào, giọng nói dịu dàng: "Điện hạ, điện hạ..."Cảnh Khác vẫn không động đậy như cũ.Thiếp thất kia thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại: "Điện hạ vì sao cứ nhìn Vệ gia tiểu thư mãi...!Hẳn là việc này có liên quan đến Vệ gia tiểu thư?""Đêm đó là mạt tướng điều tra Vệ gia —— "Một thanh âm vang lên, tiếng bước chân từ cửa truyền đến, đám người quay người nhìn lại, nhìn thấy rèm châu va chạm, Kỳ Yến từ bên ngoài đi tới.Trên người hắn còn mang theo mùi cỏ cây tươi mát, hiển nhiên là mới từ đồng cỏ đi tới.Kỳ Yến nói: "Vừa rồi ở bên ngoài nghe được trong điện nói chuyện, nói việc này liên quan đến Vệ gia đại tiểu thư.
Đêm đó tại hạ tìm trong phòng rồi, có thể bảo đảm Vệ đại tiểu thư luôn ở trong phòng."Ánh mắt Cảnh Khác chuyển sang nhìn hắn, ngờ vực và ngưng trọng.Kỳ Yến rủ mi xuống, ngậm lấy ý cười nói: "Ngược lại là Lục điện hạ đã tỉnh lại nhưng giống như mất hồn, đây là thế nào?"Tiếng nói quanh quẩn ở trong đại điện, không cao không thấp, nặng nề mà có lực.Vệ Trăn có chút ngơ ngác, nhất thời không phản ứng kịp, tại sao hắn lại giúp mình nói lời này..