Liễm Cảnh Xuân


Vệ Chương đang muốn ôm quyền hành lễ, mới giật mình nhớ ra hắn ta đã không còn tay phải, mặt mày tái nhợt nói: “Hôm nay điện hạ đến thăm, thần vô cùng cảm kích.”“Không cần khách sáo.” Giọng điệu của Cảnh Hằng lạnh nhạt: “Vệ Chương, lần này cô cũng không thể cứu được ngươi.”“Điện hạ!”“Trước đây cô đã từng nói với ngươi, không được làm việc xúc động, ngươi lại cứ liên tục làm việc lỗ mãng không màng hậu quả.


Bây giờ Cảnh Khác đã chết, phụ vương tức giận khó bình, việc này nhất định phải có một câu trả lời rõ ràng.

Ngươi cũng biết mà, từ xưa đến nay, giết người phải đền mạng.”Câu nói này vừa mới thốt ra, người ngồi trên giường trợn to mắt, cơ bắp trên mặt không khống chế được mà run rẩy.“Điện hạ, thần như thế này cũng chẳng khác nào người chết! Hôm qua thật sự là bị Cảnh Khác điện hạ bắt buộc, cầu điện hạ làm chủ thay vi thần!”“Phụ vương sẽ không tin những lời này.”Cảnh Hằng nhẹ nhàng đặt tay lên vài của hắn ta nói: “Ngươi tự đi thỉnh tội có lẽ còn sẽ có được một con đường sống, nhưng nếu như không có ai chịu trách nhiệm chuyện này, phụ vương nổi giận, ngươi sẽ không giữ được toàn thây, ông ấy đã biết hôm đó người đi theo hộ vệ ở bên cạnh, cô sẽ năn nỉ giúp ngươi, tính ngươi tội không làm tròn trách nhiệm, đến lúc đó sẽ chị bị lưu đày đi trăm dặm.”Vệ Chương nằm rạp trên giường, trong mắt đầy tơ máu, tràn ngập nước mắt.“Ngoài ra, ngươi không được để lộ quá quá nhiều chuyện về vấn đề này, nhất là Vệ Trăn.”Cảnh Hằng cần Vệ gia, nếu Vệ Trăn cũng bị liên lụy vào chuyện này chịu tội, chắc chắn sẽ khiến cho vương thất trở nên xa cách Vệ gia, khi đó thì Vệ Lăng sao có thể nghe theo lệnh của hắn ta được nữa?Cảnh Hằng nói: “Thật ra Cảnh Khác chết đi, ngươi cũng coi như trừ khử một mối họa lớn cho cô, hiện tại phụ thân chỉ còn lại một đứa con trai duy nhất là cô.

Ngươi chẳng qua chỉ là chịu chút tủi thân tạm thời, chờ đến khi phụ vương gặp đại nạn, cô ngồi lên vương vị, sẽ lập tức đón người về kinh, được không?”Cảnh Hằng biết trong lòng hắn ta rất rối rắm, tạm thời sao có thể chấp nhận được ngay chứ?Trong mắt Vệ Chương tràn ngập hoảng sợ, ngẩng đầu, khớp hàm run lên cầm cập, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào thốt lên lời chữ “được” kia.Cảnh Hằng thở dài: “Ngươi cùng ta lớn lên, cũng coi như tình cảm như huynh đệ.


Chờ ngươi đi rồi, ta sẽ chăm sóc cho muội muội của ngươi thật tốt, sẽ không để nàng ấy chịu bất cứ ấm sức gì, chờ ngày sau ta trở thành Sở Vương, ta cũng sẽ nhớ kỹ công lai của hai huynh muội các ngươi.Nước mắt chảy ra từ đáy mắt của Vệ Chương, rơi xuống mu bàn tay, hắn ta run rẩy cánh môi, cuối cùng vẫn ráng rặn ra được một chữ “Vâng”.Cảnh Hằng đã nói xong: “Nếu thế thì cô không quấy rầy thời gian ngươi nghỉ ngơi nữa.”Vệ Chương rưng rưng, quỳ gối trên giường tạ ơn.Ra khỏi cổng điện, cửa điện ở phía sau đóng lại, thái giám đứng bên cạnh mở miệng nói: “Điện hạ, những lời người mới nói, có thật không?”Thật không sao? Cảnh Hằng khẽ mỉm cười.Trên đường đi lưu đày rất dễ gặp chuyện ngoài ý muốn, gặp được một ít giặc cướp lưu dân, làm gì còn có mạng để sống nữa chứ?Mấy năm nay, Vệ Chương đã làm rất nhiều chuyện dơ bản thay hắn ta.Nếu như tên này còn có chút giá trị lợi dụng giống như hai tỷ đệ Vệ Trăn thì hôm nay hắn ta chắc chắn sẽ thử cứu giúp.Mưa to xối xả, bóng dáng của Cảnh Hằng di chuyển trong bóng đêm, mãi đến khi hòa lại làm một.*Sáng sớm hôm sau, ngoài sân của Vệ gia vô cùng ồn ào.Quan binh phụng mệnh đi đến bắt Vệ Chương, kéo hắn ta ra khỏi phòng nghỉ, Vệ Chiêu và Tống thị cùng nhau chạy ra ngoài, sau đó là tiếng gào khóc thất thanh.Cảnh Khác đã chết, hôm đó Vệ Chương đi theo bên cạnh hắn ta, đương nhiên sẽ bị hỏi tội.

Chuyện khiến Vệ Trăn lo lắng chính là việc này có liên lụy đến nàng hay không.Hai hôm sau, vẫn đều rất bình tĩnh.Nàng đóng cửa không đi ra ngoài, ngược lại Vệ Chiêu và Tống thị năm lần bảy lượt đến gõ cửa muốn gặp Vệ Trăn, xin nàng ra cửa, mượn dùng chuyện năm xưa mẹ của nàng có ân với Sở Vương, mượn cơ hội năn nỉ thay Vệ Chương.Vệ Trăn viện cớ bị bệnh để từ chối không đi.Sau giờ ngọ hôm đó, bên trên lập tức truyền ra tin tức: Sở Vương ghi nhớ công huân của Vệ gia ngày xưa, thao cho Vệ Chương tội chết, lưu đày ba trăm dặm, phải đến biên cảnh Ngô Việt.Điền A Mỗ báo ý chỉ của Sơ Vương cho nàng, trong lòng Vệ Trăn lại cảm thấy không thích hợp, nếu như Sở Vương hỏi tội thì việc này chắc chắn sẽ liên lụy đến nàng, nhưng từ đầu đến đuôi Sở Vương cũng không hề truyền triệu nàng đến gặp.Ai có thể khiến Vệ Chương giữ kín như bưng mọi chuyện thế này?Trong đầu Vệ Trăn hiện lên một gương mặt nhã nhặn dịu dàng.Thật ra mấy ngày nay nàng luôn nghĩ xem phải nói chuyện từ hôn với Thái Tử như thế nào.


Tuy rằng nàng đã hạ quyết tâm, nhưng việc hôn nhân này muốn lui cũng không dễ dàng như thế.Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì thị nữ từ bên ngoài đi vào nói: “Tiểu thư, Thái Tử điện hạ đến.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận