Liễm Mi

Mí mắt giật giật không ngừng.

Lâm Dược đi tới đi lui trong phòng mấy lần, không rõ vì sao tâm tình cứ không yên.

Là vì không đến rừng trúc như ước hẹn sao?

Hôm qua rõ ràng đã đáp ứng Từ Tình, nhưng hôm nay lại không đến được.

Chỉ trách cậu có tâm sự gì đều viết hết lên trên mặt, hôm qua chạng vạng về tới nhà đã bị đại ca nhìn ra manh mối. Sau khi cậu kể lại mọi chuyện, đại ca cũng không ngăn cản, chỉ sâu kín nhìn cậu, thở dài như có như không.

Cho dù không nói ra miệng, Lâm Dược vẫn biết trong lòng đại ca nghĩ cái gì. Chính tà không đội trời chung, huống chi lúc trước Từ Tình còn thương tổn cậu, cậu làm sao có thể một mực khăng khăng đi gặp người kia đây?

Vừa nghĩ tới ánh mắt ôn nhu trầm tĩnh của đại ca, tâm Lâm Dược liền mềm xuống, cho dù tâm phiền ý loạn cũng không còn ý nghĩ bước ra khỏi cửa.

Mắt thấy ngày đã sắp tàn, cách thời gian ước định càng lúc càng xa, nhịn không được cắn chặt răng, nằm dài ra bàn.

Từ Tình nếu chờ không được cậu, ngày mai vẫn sẽ rời Dương Châu sao?

Từ nay về sau, không bao giờ gặp lại.

Nếu biết rõ trước mặt không có đường đi, gặp cũng chỉ thêm mong nhớ, chi bằng không gặp.

Nghĩ tới đây, đầu ngón tay Lâm Dược run rẩy không ngừng, nâng tay chặt chẽ bưng kín miệng, rất sợ trong lơ đãng sẽ gọi ra tên của người kia.

Từ Tình.

Từ Tình…

“Rầm!”

Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng vang kỳ lạ.

Lâm Dược hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thì phát hiện một người mặc hắc y phá cửa sổ xông vào, đứng thẳng tắp trước mặt mình. Hắc y nhân kia khuôn mặt tuấn tú, tuổi còn trẻ, ánh mắt lạnh như băng, trường kiếm trong tay mang theo hàn ý thấu xương.

Thích khách!?

Lâm Dược tự biết mình võ công không cao, vội vàng lùi về phía sau, lắp bắp hỏi: “Ngươi là ai?”

Hắc y nhân vẫn đứng yên tại chỗ, ôm quyền, mặt không chút thay đổi trả lời: “Thuộc hạ là thị vệ bên người giáo chủ!”

“A!” Lâm Dược ngây người, thốt lên, “Ngươi chính là Triệu Du!”

Ngày đó, khi Từ Tình phóng hỏa thiêu địa lao kia đúng là đã gọi tên người này. Nếu đã là thiếp thân thị vệ, vì sao y không ngoan ngoãn ở bên cạnh Từ Tình mà lại xuất hiện ở chỗ này?

Chẳng lẽ…

“Từ Tình đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Lâm công tử hôm nay không đến chỗ hẹn.”

“A, ta…”

“Giáo chủ một mực chờ ở rừng trúc, sau đó liền bị một đám nhân sĩ chính đạo vây đánh.”

“Cái gì?!” Lâm Dược chấn động, không chút nghĩ ngợi kéo áo Triệu Du.

Trong mắt Triệu Du xẹt qua một tia dị sắc, trên mặt lại vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng: “Quả nhiên đây không phải chủ ý của Lâm công tử sao?”

“Đương nhiên! Ta làm sao có thể…”, dừng một chút, đột nhiên kinh hô, “Hay là Từ Tình cho là ta muốn giết y?”

“Thuộc hạ không dám tùy tiện suy đoán tâm tư giáo chủ. Bất quá thuộc hạ vốn đã có thể bảo hộ cho giáo chủ rời đi, giáo chủ lại kiên trì muốn ở lại rừng trúc.” Triệu Du vừa nói vừa nắm chặt kiếm trong tay, những đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch, “Giáo chủ thần công cái thế, người bên ngoài căn bản không thể thương tổn đến ngài ấy. Nhưng ngài ấy nếu đã một lòng muốn chết, cũng chỉ có Lâm công tử ngươi mới có thể cứu được mà thôi.”

Dứt lời, nhìn chằm chằm Lâm Dược.

Triệu Du căn bản không tin Lâm Dược sẽ tìm người đến vây công Từ Tình, tìm đến đây chính là muốn Lâm Dược ra mặt cứu người.

Nhưng Lâm Dược giờ phút này vẻ mặt hốt hoảng, căn bản nghe không rõ Triệu Du nói những gì, khuôn mặt trắng bệch, thấp giọng tự nói: “Y đang chờ ta.”

Từ Tình một mực chờ đợi cậu.

Ban đầu ở trong biển lửa, Từ Tình chờ cậu đến giây phút cuối cùng.

Hiện giờ bị chính đạo vây công, Từ Tình vẫn như cũ chờ đợi cậu.

Tại sao mình cứ mãi do dự không quyết? Vì cái gì mà một lần lại một lần làm người kia thất vọng?

Chính là bởi vì cậu dây dưa không dứt khoát, nên khi ấy mới cùng Từ Tình đi lướt qua nhau?

Càng nghĩ hô hấp càng khó khăn, tay chân lại hoàn toàn không nghe theo điều khiển của cậu, cứ như vậy chạy ra khỏi cửa.

Tầm mắt một mảnh mơ hồ.

Lâm Dược toàn tâm toàn ý chạy đi, thầm nghĩ phải mau chóng đến bên cạnh Từ Tình, thậm chí còn không quản xem Triệu Du có đi theo mình không. Đáng tiếc còn chưa ra khỏi đại môn đã giáp mặt đại ca Lâm Trầm.

“Tiểu Dược, đệ định đi đâu?”

“…” Lâm Dược há miệng thở dốc, không biết phải trả lời thế nào mới được, chỉ cúi đầu rất nhẹ rất nhẹ nói một câu: “Đại ca, thực xin lỗi.”

Sau đó cái gì cũng không giải thích, tiếp tục chạy về phía trước.

Vừa bước ra khỏi cửa lại gặp người quen.

Thẩm Nhược Thủy hôm nay vẫn là một thân cẩm y hoa phục, dung nhan tú lệ, ngạo khí mười phần, cười khanh khách gọi: “Tiểu Dược.”

Lâm Dược thái dương co rút đau đớn, vừa đi vừa nói: “Nhược Thủy, ta hôm nay có chuyện quan trọng phải làm, không đi chơi với ngươi được đâu.”

“Ta cũng đâu phải mỗi ngày tới tìm ngươi chơi đùa” Thẩm Nhược Thủy phất tay áo, chớp chớp mắt nói: “Sáng sớm nay ta xuất môn, thay Lâm minh chủ làm một đại sự, ngươi đoán xem là cái gì?”

Lâm Dược một lòng lo cho Từ Tình, lười xen vào chuyện người khác, chỉ ừ hử vài tiếng, càng đi càng xa, lại chợt nghe Thẩm Nhược Thủy ở phía sau dương dương tự đắc nói: “Ta đã sớm dẫn người ra cái rừng trúc ngoài thành kia, bắt được đại ma đầu ma giáo.”

Lâm Dược nghe vậy dừng bước, ngạc nhiên quay đầu lại.

“Ngươi nói cái gì?”

“Chính là tên giáo chủ ma giáo lúc trước khi dễ ngươi đó, ta mất rất nhiều công sức mới bắt được. Vốn ta muốn giết y báo thù cho ngươi, đáng tiếc Lâm minh chủ nói nhất định phải bắt sống.”

Lâm Dược cả người rét run, đến khuôn mặt cũng méo mó, run giọng hỏi: “Y hiện tại ở đâu?”

“Đã giam vào thủy lao của nhà ngươi” Thẩm Nhược Thủy cong môi cười nói, “Ta cho thuộc hạ về trước phục mệnh, vừa nãy ta đi dạo một vòng mua vài thứ đồ ăn, ngươi có muốn cùng nhau…”

Nói còn chưa nói xong, Lâm Dược đã như một cơn gió chạy trở vào trong.

Không ngờ là đại ca cậu tìm người đi vây công Từ Tình!

Đúng vậy, chuyện Từ Tình ở rừng trúc chờ cậu, cậu chỉ nói cho một mình đại ca biết, trừ đại ca ra còn có thể là ai?

Lần này… Lại là cậu hại Từ Tình rồi.

GIữa lúc hoảng hốt, đã đi gần tới cửa thủy lao.

Lâm Dược rất ít khi đặt chân tới đây, vừa ngửi được một luồng hương vị âm u ẩm ướt đã thấy thân thể cứng ngắc lại. Đến khi bước vào, thấy người bị giam trong lao, ngực lại càng đau nhức, cả người phát lạnh.

Từ Tình hiện tại nửa người ngâm trong nước, hai tay bị treo bởi xích sắt thô dài, tóc đen hỗn độn che khuất gương mặt. Hắc y trên người rách nát không chịu nổi, ngoại trừ các vết đao kiếm ở ngoài còn có vết máu đỏ sậm. Sắc mặt trắng xanh như tờ giấy, lông mi buông rũ, căn bản nhìn không ra là sống hay chết.

Lâm Dược tay chân lạnh lẽo, thật vất vả mới nhích về phía trước từng bước, nhẹ giọng gọi: “Từ Tình?”

Nam tử vốn nãy giờ bất động chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt chạm nhau trong khoảnh khắc, đáy mắt thoáng hiện hào quang, suy yếu mỉm cười: “Tiểu Dược.”

Đầu ngón tay Lâm Dược phát run, chậm rãi vươn ra, nhẹ nhàng xoa lên mặt Từ Tình.

Hai má y lạnh lẽo, khóe miệng còn có vết thương, nhìn rất chật vật. Từ Tình lại vẫn như cũ cười cười với cậu: “Ta biết ngươi nhất định sẽ đến.”

Lâm Dược cả người chấn động, rốt cục kêu ra tiếng: “Không phải ta tìm người giết ngươi! Chỉ là ta không đến chỗ hẹn thôi, ta…”

“Ta biết.” Từ Tình nghiêng nghiêng đầu, há mồm cắn ngón tay Lâm Dược, có chút thở gấp, “Ngươi nếu muốn giết ta, lúc trước đã có thể động thủ, căn bản không cần chờ tới bây giờ.”

“Hả? Vậy ngươi tại sao không theo Triệu Du chạy trốn, ngược lại ở rừng trúc chờ chết?”

Từ Tình mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Dược, bên môi thoáng ý cười như có như không, dịu dàng nói: “Ta muốn gặp lại ngươi một lần.”

Trên mặt y không chút huyết sắc, cả người gầy yếu, giữa chân mày lại có thêm mấy phần phong tình nồng đậm, thật sự động lòng người.

… Hệt như khi mới gặp nhau.

Lâm Dược thở hổn hển, hận không thể bước lên ôm chặt người này, lại bị lưới sắt ngăn trở, chỉ có thể cứng ngắc duỗi thẳng tay, một lần lại một lần gọi: “Từ Tình, Từ Tình…”

Sương mù mênh mông nơi đáy mắt, giọng nói cũng trở nên khản đặc.

Cậu cho tới bây giờ chỉ nghĩ mình ngốc, không ngờ Từ Tình cũng vậy, thậm chí so với cậu còn ngốc hơn mấy phần.

Làm sao có thể bỏ y không thương được đây?

Làm sao có thể không gặp lại y đây?

Lâm Dược hít hít cái mũi, cố gắng đưa tay xoa nhẹ những vết thương trên mặt Từ Tình: “Có đau hay không?”

“Chỉ là vết thương nhỏ.”

“Trong thủy lao rất lạnh.”

“Ngươi quên ta lúc trước thường ngâm mình trong hàn đàm sao? Thủy lao thì đã tính là gì.”

Lâm Dược nghe y nhắc tới chuyện trước kia, không khỏi miên man bất định, có chút ngẩn ngơ nói: “Nếu có thể trở lại như trước thì tốt rồi.”

Khi đó còn chưa biết được thân phận của Từ Tình.

Khi đó vẫn nghĩ bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, có thể bách niên giai lão.

Vậy thì sẽ mãi ngọt ngọt ngào ngào như thế, căn bản đã không thống khổ nhiều như bây giờ.

Thấy thần sắc Lâm Dược, trong lòng Từ Tình cũng khuấy động một trận, nhịn không được lại nghiêng đầu hôn lên ngón tay của cậu, thấp giọng nói: “Chữ thích kia của ngươi, thật ra cũng rất dễ thôi. Ta sau này ngoan ngoãn làm nam sủng của ngươi, được không?”

Tim Lâm Dược đập thình thịch, nhất thời dở khóc dở cười. Một lúc sau mới lưu luyến rút tay về: “Ngươi chờ ta, ta nhất định nghĩ biện pháp cứu ngươi ra.”

“Ừ” Từ Tình khẽ chuyển tròng mắt, bộ dáng chật vật nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với Lâm Dược.

Trong lòng Lâm Dược căng thẳng, không dám nhìn nữa, lập tức xoay người muốn rời đi.

Từ Tình là bị đại ca cậu tìm người bắt về, cho nên ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lâm Dược chính là đi tìm đại ca cầu tình. Nếu không thành công thì sẽ đi tìm một thanh kiếm tốt, cướp ngục xông ra.

Trong đầu cậu rất hỗn loạn, tuy rằng hiện lên nhiều chủ ý, nhưng bất luận chọn con đường nào, cũng đều có khả năng hủy đi quan hệ giữa đại ca và cậu.

Chẳng qua giờ phút này, Lâm Dược căn bản không lo được nhiều vậy, ngoại trừ Từ Tình cũng không muốn nghĩ đến chuyện khác nữa.

Cậu cứ vậy cắm đầu cắm cổ chạy, không ngờ ở một góc rẽ đụng trúng một người.

“Ai cha, đau quá!” Người nọ phe phẩy quạt không ngớt miệng than vãn.

“Lý Phượng Lai!” Lâm Dược ngẩn ngơ thốt lên.

“Sao? Ồ thì ra là tiểu đệ ngươi à.” Lý Phượng Lai luôn luôn là bộ dáng cà lơ phất phơ, cười nói: “Làm gì mà chạy nhanh vậy?”

Không đợi Lâm Dược trả lời, lại cứ thế vỗ vỗ tay nói: “A đúng rồi, nghe nói lão công nhà ngươi bị Thẩm Nhược Thủy bắt rồi? Ngươi nhất định là đang vội vàng đi cứu người đúng không?”

Nếu là ngày thường, Lâm Dược chắc chắn đã bị thái độ thản nhiên này của Lý Phượng Lai làm cho tức chết, nhưng lúc này lại như thấy được cứu tinh, vội nắm áo Lý Phượng Lai, nói: “Võ công của ngươi rất tốt, nhất định có thể cứu người ra khỏi thủy lao!”

“Hả?”

“Giúp ta đi cứu người!”

“Chuyện này…” Lý Phượng Lai xòe quạt, chậm rãi che khuất nửa mặt, con ngươi đảo tới đảo lui, tựa hồ cực kỳ kinh ngạc.

Lâm Dược cũng hồi phục thần trí, rầu rĩ nói: “Ngươi vốn theo phe đại ca, làm sao có thể giúp ta?”

Nói xong buông tay muốn tiếp tục đi.

Không ngờ Lý Phượng Lai lại trầm thấp cười rộ lên: “Muốn ta xuất thủ tương trợ cũng không phải là không được.”

“Cái gì?”

“Chỉ cần ngươi chịu kêu một tiếng hảo ca ca cho ta nghe…”

Lời còn chưa dứt, Lâm Dược đã cắn chặt răng rồi há mồm phun mấy chữ: “Lý đại ca.”

Sau đó có chút không được tự nhiên, cúi đầu nói: “Cứu y.”

Lý Phượng Lai vẻ mặt kinh ngạc.

Một lúc sau mới nói: “Lúc y cầu ta cứu ngươi cũng là vẻ mặt thế này. Hai người các ngươi tuy rằng ngu ngốc nhưng đúng là trời sinh một đôi.”

Lâm Dược nghe mà chẳng hiểu gì.

Lý Phượng Lai cũng không nói nữa, chỉ kéo tay cậu trở lại thủy lao.

Hai người bọn họ đến đến đi đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian, nào biết khi trở lại phát hiện Từ Tình đã bị kéo ra khỏi nước, đang nằm trên mặt đất, một cánh tay đẫm máu tươi.

Lâm Trầm thì cầm kiếm đứng kế bên, thần sắc bình tĩnh đang muốn chém thêm một nhát.

Lâm Dược sợ tới mức tê tâm liệt phế, bất chấp xông lên phía trước gắt gao ôm lấy tay Lâm Trầm, liên thanh hỏi: “Đại ca, ca làm gì vậy?”

“Phế võ công của tên yêu nhân ma giáo này, đỡ phải lo ngày sau lại làm hại võ lâm.”

“Phế… Võ công…?”

Lâm Trầm gật gật đầu, lại nói: “Ta đã định nửa tháng sau tổ chức đại hội võ lâm, công thẩm[1] ma đầu kia.”

Vừa nói, lại giơ kiếm vung tới tay trái Từ Tình.

Lâm Dược biến sắc, không chút nghĩ ngợi bước lên chắn trước người Từ Tình.

“Đại ca, hạ thủ lưu tình.”

“Tiểu Dược, đệ làm gì vậy?”

“Đại ca,” Tay Lâm Dược có chút run rẩy, nét mặt lại kiên định trước nay chưa từng có, từng chữ từng chữ một nói: “Ta thích y.”

Thích đến có thể quên hết chuyện cũ trước kia.

Thích đến có thể không để ý chính tà khác biệt.

Thích đến cho dù cứu không được y, cũng nguyện ý cùng y đồng sanh cộng tử.

Nghe vậy, trong đáy mắt Lâm Trầm hiện lên một tia tối tăm, trường kiếm trong tay run lên, nói: “Chính tà không đội trời chung, người này là giáo chủ ma giáo!”

“Ta biết.”

“Đệ đã quên lúc trước y tổn thương đệ như thế nào sao?”

“Đệ nhớ.”

“Vậy mà đệ còn thích y?”

“Đúng vậy.” Lâm Dược gật đầu, vẫn là giọng điệu kiên định đó, lặp lại lần nữa, “Đệ thích y.”

Sẽ không tiếp tục do dự, cũng sẽ không tiếp tục lung lay bất định, vô luận phía trước có bao nhiêu cửa ải khó khăn, cậu cũng sẽ cùng Từ Tình đối mặt.

… Thích.

Vì một chữ vô cùng đơn giản này, mặc kệ có phải quên mình phấn đấu bao nhiêu lần đi nữa, cậu cũng thấy không sao cả.

“Chấp mê bất ngộ[2].” Lâm Trầm thở dài, biểu tình trầm tĩnh tao nhã biến mất không còn dấu vết, gằn giọng hỏi, “Có tin ta giết luôn đệ không?”

Lâm Dược không nhúc nhích, vẫn chắn trước người Từ Tình, tuy không nói lời nào nhưng ánh mắt vô cùng kiên quyết.

Lâm Trầm híp híp mắt, cổ tay khẽ động, trường kiếm trong tay đâm thẳng vào huyệt đạo ở đầu vai Lâm Dược.

Lâm Dược không tránh không né, nhắm mắt chờ chết.

Phập!

Kiếm khí sắc bén đập vào mặt, nhưng đau đớn trong tưởng tượng lại không có.

Lâm Dược trợn mắt nhìn, mới phát hiện cánh tay máu chảy đầm đìa của Từ Tình đang chặt chẽ nắm lấy mũi kiếm sắc bén, không khoan nhượng đỡ một kiếm này.

Cậu nhìn đến ngẩn ngơ, quay đầu lại, đối diện đôi mắt đen thẳm ôn nhu của Từ Tình.

Thì ra, không biết Từ Tình đã gượng đứng dậy từ lúc nào, đang lảo đảo đứng sau lưng Lâm Dược, tay phải đầy máu rũ xuống bên người, tay trái còn lành lặn thay Lâm Dược cản kiếm.

Lâm Dược cả kinh nói không nên lời, ngực lại đau đớn kịch liệt bật thốt lên: “Từ Tình!”

Từ Tình cả người dựa vào Lâm Dược, suy yếu nở nụ cười, cố gắng giơ tay phải bị thương lên. Đáng tiếc thử vài lần cũng không được, cuối cùng đành bỏ cuộc, lấy môi thay thế, hôn lên má Lâm Dược một chút, hỏi: “Có bị thương không?”

Đồ đần!

Người đổ máu rõ ràng là y, sao lại đi hỏi cậu?

Môi Lâm Dược khép khép mở mở, thanh âm nghẹn trong cổ họng, chỉ có thể lắc đầu.

Từ Tình há miệng thở đốc, kéo Lâm Dược lại sát thêm một chút, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Dược, còn nhớ không chuyện ta lúc trước đã nói? Ngươi nếu muốn giết ta, chỉ cần đâm vào ngực ta một nhát, là có thể chấm dứt toàn bộ thống khổ.”

“Ta làm sao có thể lấy mạng của ngươi?”

“Ta biết.” Từ Tình chớp chớp mắt, tiếp tục hôn lên mặt Lâm Dược, “Khi đó ta không hề muốn sống, bất luận chết trong tay ai ta đều không để ý, nhưng bây giờ không giống với lúc trước. Trừ phi ngươi muốn ta chết, nếu không… ta chắc chắn sẽ cùng ngươi sống sót.”

Tuy rằng khuôn mặt y tái nhợt, hơi thở yếu ớt, nhưng đáy mắt lại có ánh sáng lưu chuyển, thật sự vô cùng động lòng người.

Lâm Dược chỉ cảm thấy bên tai ong ong, trong lòng đau đớn.

Ngón tay cậu run rẩy cầm lấy tay phải rũ xuống của Từ Tình. Ngực đau đến không thể chịu nổi, trong hơi thở toàn mùi máu, nhưng đây lại là thời khắc hạnh phúc ngọt ngào chưa từng có.

Chỉ cần tình ý tương thông, hai tâm hồn hòa lại làm một, thì còn có trở ngại gì mà không thể vượt qua?

Lâm Dược khẽ động vành môi, tựa hộ muốn cười một tiếng, nhưng khóe mắt đã một mảnh ướt át.

Từ Tình cũng cười theo, trong nháy mắt, đáy mắt đột nhiên rực rỡ sáng chói, dùng nội lực đánh nát trường kiếm trong tay Lâm Trầm.

Lâm Trầm vừa rồi chỉ lo nghe bọn họ nói chuyện, không ngờ tới chiêu này vội vàng lùi về sau mấy bước, chuẩn bị tư thế ứng chiến.

Từ Tình dùng tay phải ôm eo Lâm Dược, chỉ dựa vào tay trái cùng Lâm Trầm so chiêu. Bản thân y bị trọng thương, toàn thân đều là vết máu, bộ dáng vô cùng chật vật, giữa chân mày lại vẫn lưu giữ một nét quyến rũ, ánh mắt sáng rực, khí thế bức người.

Qua mấy chiêu, Lâm Trầm nhìn ra manh mối, trầm giọng nói: “Ngươi dựa vào nội lực bức ra một cỗ kình đạo này, chỉ sợ sẽ nhanh chóng dầu cạn đèn tắt, khó giữ được mạng.”

“Ai nói?” Từ Tình cười dài, thần sắc ôn nhu, “Ta hôm nay nhất định phải mang Tiểu Dược rời khỏi đây, ở bên cạnh hắn thật lâu thật lâu, tới răng long đầu bạc.”

Lâm Trầm nghe được nhíu mày, trong mắt bốn bề sóng dậy.

Lý Phượng Lai nãy giờ đứng bên cạnh xem náo nhiệt, không khỏi nở nụ cười, phe phẩy quạt chen vào chính giữa.

“Ai nha, Lâm đại minh chủ, ngươi nghiện phế võ công người khác rồi sao[3]? Cũng nên thu tay lại đi chứ?” Nói xong cố ý trừng mắt nhìn Lâm Trầm, xếp quạt vung lên, nhẹ nhàng linh hoạt kéo cánh tay y, thuận thế đem người ôm vào lòng.

Lý Phượng Lai một mặt nỗ lực hôn sâu, một mặt lại hướng về phía Từ Tình vẫn còn đứng nguyên tại chỗ phe phẩy quạt, ý bảo bọn họ mau chạy trốn.

Từ Tình và Lâm Dược liếc nhìn nhau, lời cảm ơn cũng không kịp nói, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lý Phượng Lai ghì chặt Lâm Trầm vào trong ngực, hôn đến hai người đều sắp hết hơi mới lưu luyến rời ra.

Lâm Trầm hít sâu vài hơi, liền hỏi: “Tiểu Dược…”

“Chạy mất rồi.” Lý Phượng Lai đưa tay nhéo nhéo má y hỏi, “Sao vậy? Luyến tiếc?”

Lâm Trầm gật đầu rồi lại lắc đầu nói: “Hai người đó là thật lòng yêu nhau, bất luận tương lai có xảy chuyện gì đi nữa, chắc chắn cũng không làm khó được bọn họ.”

Lý Phượng Lai mở quạt, ai thán nói: “Ta thật vất vả mới cứu được tiểu đệ ngươi từ ma giáo ra, kết quả ngươi lại vô cùng đơn giản đem người đá trở vào.”

“Tiểu Dược tuy rằng về nhà nhưng tâm cũng không ở nhà.” Lâm Trầm khôi phục biểu tình ôn hòa bình tĩnh, sâu kín nói: “Ta đây làm đại ca, sao nỡ nhìn nó sống vầy mãi được?”

“Nhưng vừa rồi ngươi diễn như thật á, lỡ tiểu đệ không nhìn mặt ngươi nữa thì phải làm sao?”

“Cái này sao…” Môi mỏng bĩu một cái, cười: “Ta dĩ nhiên còn nhiều biện pháp.”

“Ừ ừ, chuyện ngươi muốn làm ai có thể cản chứ?” Oa oa, chỉ cái tên sai vặt hắn là đáng thương thôi.

Lâm Trầm cùng Lý Phượng Lai ra khỏi thủy lao, xa xa trông thấy Thẩm Nhược Thủy nhào vào lòng một bạch y nam tử, ngẩng đầu cười nói: “Sư huynh, những chuyện Lâm minh chủ phân phó ta đều nghe theo, ta có lợi hại không?”

“Ừ,” Bạch y nam tử vỗ vỗ đầu của hắn, trong tươi cười tràn đầy sủng nịch, “Sư đệ thật ngoan.”

“Vậy huynh sau này sẽ không dạy võ cho Trương tiểu thư nữa chứ?”

“…”

____________________

[1] Công thẩm: xét xử công khai.

[2] Chấp mê bất ngộ: u mê không chịu tỉnh ngộ.

[3] Trong “Đối diện tương tư”, Lâm Trầm vì muốn giữ Lý Phượng Lai ở lại bên cạnh mình, đã cắt đứt gân mạch tay chân, phế võ công của hắn, nên Lý Phượng Lai mới trêu ghẹo Lâm Trầm là “nghiện phế võ công người khác”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui