Ây da! Đau đầu quá!
Xem kìa, Khánh Vân lại lên cơn nữa rồi. Hết ôm rồi lại đè nàng ra hôn, hôn xong thì nựng nựng, sờ mó khắp người làm người ta nhột muốn chết.
Chóc chóc chóc
- Vợ chị thơm quá~
Hôn muốn mòn hết hai bên má của vợ xong Khánh Vân mới rời ra một chút, nức nở khen ngợi. Cô nghiện mùi hương của nàng rồi, có hôn hít bao nhiêu cũng không đủ.
- Chị bị gì vậy?
Kim Duyên khổ sở giữ má Khánh Vân lại không cho cô ấy cúi xuống hôn mình, nãy giờ nàng mệt quá, bị chồng đè chặt ở một chỗ chỉ để nựng thôi đấy.
- Bị gì đâu, đang hôn vợ thôi mà.
Cô ngước mặt lên giả vờ ngây ngô nói, xong lại trượt xuống phía dưới bụng nàng, cô vén áo thun mỏng nàng đang mặc lên một khoảng.
Vùng bụng phẳng lì, da thịt mướt mát khiến cô thích thú phải chu môi hôn xuống một hơi thật lâu. Khánh Vân hít hít mùi sữa tắm thơm tho, hòa quyện cùng mùi hương cơ thể của nàng khiến cô si mê không lối thoát.
- Nhột~ chồng bỏ em ra.
Hơi thở của Khánh Vân phả vào da thịt nhạy cảm làm nàng có chút rùng mình phải đẩy cái đầu cô ấy ra, người gì mà nhây thế không biết.
- Hong!!! Chóc
Khánh Vân lắc đầu không chịu rồi áp mặt xuống bụng vợ dụi dụi, xong liền nút một cái thật kêu lên phần dưới rốn nàng. Chiếc lưỡi tinh nghịch tiếp tục làm càn, đẩy vào lỗ rốn nhỏ mà nghịch ngợm. Chỉ sau một lát, một phần bụng của nàng đã bị Khánh Vân liếm ướt hết trơn, cô ấy làm như là đói lắm vậy á, thiếu điều muốn nhai nàng luôn chứ.
Kim Duyên bất lực đặt tay lên mái tóc chồng, mặc kệ cho cô quậy phá trên cơ thể mình. Haiz, chẳng hiểu sao hồi đó nàng lại mê Khánh Vân được nữa.
Để nhớ coi...
.
*Quay về năm Kim Duyên 17 tuổi*
Hôm nay là một ngày mưa tầm tã, cơn mưa cứ rả rít kéo dài từ ban sáng đến tận chiều mà không có dấu hiệu tạnh. Giờ tan học, sân trường im ắng bỗng chốc ồn ào, náo nhiệt sau ba hồi trống. Có một nhóm nam sinh hiếu động kéo nhau ra sân đùa nghịch ướt hết cả áo quần, cũng có một nhóm nữ sinh ngồi túm tụm bên nhau tám chuyện. Riêng chỉ có duy nhất một cô nàng đứng một mình một góc, gương mặt không chút cảm xúc nhìn từng hạt mưa rơi xuống.
Nàng là Kim Duyên, xinh đẹp, học giỏi, được bạn học phong cho cái danh nữ thần của trường. Nghe thì thích đó nhưng cũng tại cái danh xưng ấy mà nàng không có bạn, những đứa con gái trong trường vì ghen tị mà đồn nàng chảnh chọe, khó gần nên dần dần chẳng ai chơi với nàng cả, nếu có cũng chỉ là lợi dụng. Kim Duyên cũng kệ thôi, cho dù có ganh ghét thì chả có đứa nào dám động đến nàng cả.
Như người ta nói ở hiền thì gặp lành, mấy hôm trước có bạn nam mới chuyển đến và may sao ngồi kế bên nàng luôn. Bạn ấy là Khánh Hạo, nghe đâu cũng thuộc dạng công tử nhà giàu, bạn ấy đẹp trai nè, học giỏi, chơi thể thao cũng không phải dạng vừa nên bọn con gái mê lắm... và nàng cũng hơi thích bạn ấy. Khác với bọn bạn trong lớp, Khánh Hạo không xa lánh nàng mà ngược lại còn hay tâm sự và giúp đỡ nàng rất nhiều.
Bạn ấy đúng chuẩn người con trai trong mộng của mọi cô gái.
- Ủa Duyên, bạn chưa về hả?
Giọng nam trầm ấm nhanh chóng làm nàng chú ý, vừa xoay qua liền thấy Khánh Hạo đang đứng ngay bên cạnh mình và nở một nụ cười tỏa nắng.
- À, ba mình bận nên rước trễ một chút.
Kim Duyên nhẹ nhàng trả lời, má nàng có hơi đỏ lên một chút, người ta là con gái mà, gặp nam thần cũng biết mắc cỡ chứ bộ.
- Bạn ăn kẹo không?
Khánh Hạo cười cười rồi lấy ra một que kẹo đưa cho nàng. Kim Duyên nhận lấy xong cặp má chín đỏ như quả cả chua luôn.
- Cảm ơn nha.
- Thôi mình về, chị mình tới rước.
Nói xong Khánh Hạo vẫy tay với nàng rồi đi thẳng ra ngoài, nàng cũng hiếu kỳ nhìn theo một lát.
Người đến đón Khánh Hạo là một chị gái xinh đẹp cực kỳ, theo Kim Duyên là vậy. Dáng người cô ấy cao ráo, có chút hơi ốm nhưng lại không yếu ớt chút nào. Chiếc ô to lớn kia cũng không thể che lấp được ngũ quan sắc xảo cùng làn da trắng như trứng gà bóc ấy, đặc biệt đôi mắt sáng ngời như sao trời chính là điểm thu hút Kim Duyên nhiều nhất.
Bỗng nhiên tim nàng hẫng đi một nhịp khi cô ấy nhìn về phía mình, khoảng khắc ấy ngắn ngủi còn chưa tròn một giây nhưng lại gây vương vấn. Không phải chứ, nàng là gái thẳng mà, sao lại rung động với nữ giới được? Còn lại là chị gái của hoàng tử trong mộng nữa. A nàng điên rồi.
[...]
Vài ngày sau đó, câu lạc bộ bóng rổ của trường có tổ chức một cuộc thi nho nhỏ sau giờ tan học. Đương nhiên là các học sinh rất háo hức tới xem, cả Kim Duyên nữa. Trong câu lạc bộ toàn các bạn cao to, đẹp trai, hỏi trái tim thiếu nữ nào mà không rung động chứ.
Kim Duyên cũng đã chọn cho mình vị trí phù hợp để theo dõi trận đấu. Họ chia thành hai đội, thi đấu trong vòng ba hiệp để phân thắng thua. Trận đấu diễn ra ngày một gay gắt, khán giả bên ngoài cũng phấn khích hú hét theo.
Suốt từ đầu đến giờ, nàng luôn chăm chú dõi theo Khánh Hạo, bạn ấy thi đấu thực sự rất xuất sắc, đã giành cho đội được ba điểm đẹp mắt. Đến giữa trận thứ hai thì hầu như các thành viên hai bên đã có dấu hiệu mất sức, nhưng tinh thần thi đấu vẫn rất cao. Tuy nhiên không may khi tới trận thứ ba, một thành viên trong đội của Khánh Hạo đã bị chấn thương, họ bắt buộc phải thay người.
- Hả? Con gái sao?
- Được không đó?
- Chị ấy cao thật.
Một điều mà không ai ngờ tới, người ra sân lại là một người con gái. Kim Duyên rất tò mò nhìn xem là ai.
Là chị gái của Khánh Hạo.
- Chị Khánh Vân, em giao lại cho chị.
Mặc dù đang ở khá xa, nhưng Kim Duyên vẫn có thể nghe bạn nam ấy hô lớn trước khi được đưa vào trong chữa trị. Chị gái ấy cũng gật đầu, giơ hai ngón tay lên phẩy phẩy như một cử chỉ bảo cậu bạn cứ yên tâm. Khánh Vân sao? Hành động vừa rồi ngầu quá!
- Đẹp quá.
Cánh môi Kim Duyên không tự chủ được mà nói lên thành lời, ánh mắt nàng lúc này đã chuyển hướng từ Khánh Hạo sang chị gái xinh đẹp.
Trận đấu nhanh chóng được tiếp tục. Khánh Vân từ lúc bước vào sân đã gây không ít chấn động, chỉ mới một phút đã ghi được một điểm, trái bóng vừa nằm trong tay đối thủ đã bị cô ấy đoạt lại một cách dễ dàng, lại lấy về thêm một điểm nữa. Hào quang lúc này thuộc về Khánh Vân, với dáng người mảnh khảnh, cô ấy dễ dàng lướt qua mọi đối thủ, từng chuyển động đều hút mắt và vô cùng mềm mại khiến ai đã nhìn vào rồi đều khó rời mắt.
Cuối cùng, trận đấu kết thúc. Đội của chị em Khánh Vân và Khánh Hạo giành chiến thắng thuyết phục. Khán giả vui sướng tung hô, có mấy bạn nữ còn chạy ào tới đưa nước đưa bánh cho nam thần mình yêu thích. Kim Duyên cũng chuẩn bị một chai nước suối và bánh sandwich do chính tay mình làm, nàng chậm rãi đi tới chỗ các bạn trong đội bóng đang tập hợp.
- Duyên, bạn thấy trận đấu thế nào?
Người chủ động tìm đến nàng là Khánh Hạo, cậu ấy tuy cả người ướt mồ hôi nhưng vẫn tươi cười.
- Rất tuyệt, bạn chơi giỏi lắm.
Kim Duyên thích thú khen ngợi, trên tay đã cầm sẵn thức ăn để tặng cho hoàng tử. Nhưng khi này nàng lại lưỡng lự.
Trông thấy Khánh Vân phía trước đang được các bạn nữ vây quanh, tự dưng lòng nàng dâng lên cảm giác khó chịu. Thế là Kim Duyên hít thở sâu, lấy hết can đảm đi tới chỗ đó. So với mấy cô bánh bèo trong trường, chiều cao của nàng có phần nhỉnh hơn nên cũng dễ dàng chen vào, không mất nhiều công sức đã đứng ngay trước mặt chị đẹp.
- Em tặng chị.
Nàng chìa phần bánh và nước ra, sau đó cúi gầm mặt vì ngượng. Chết rồi, làm gì nữa đây? Tay chân cũng run rẩy lên rồi.
- Cảm ơn em... Kim Duyên.
Trong lúc nàng bối rối thì Khánh Vân đã nhận lấy phần thức ăn, cô mỉm cười nhìn bảng tên của nàng, còn dịu dàng nói cảm ơn nữa chứ. Tim ơi đừng có đập nữa, tao xin mày. Kim Duyên vui muốn xỉu.
- Dạ... dạ... không có... gì.
Gương mặt đỏ ửng của nàng rốt cuộc cũng dám ngước lên, lập tức bắt gặp nụ cười còn tươi hơn ánh dương của Khánh Vân. Trên đời này có nữ thần thật sao?
Ở phía xa xa, Khánh Hạo nhìn thấy chỉ biết cười trừ, suýt thì cậu tưởng bở. Thôi không sao, chị gái với bạn Kim Duyên cũng đẹp đôi đấy.
[...]
Hôm sinh nhật của Khánh Hạo, cậu có mời vài người bạn tới nhà mình, có cả Kim Duyên nữa. Người lớn đều vắng nhà cho nên các bạn trẻ tự chuẩn bị tiệc rồi cùng nhau ăn uống, trò chuyện rồi bày trò chơi. Tuổi trẻ thì hay thích thử những cái mới lạ, đám nhóc này hôm nay đã rủ nhau thử uống bia và Khánh Vân cũng không ý kiến.
Cho đến khi bọn trẻ dần say, cô mới không cho uống nữa rồi lên chuẩn bị chỗ ngủ cho bọn nhóc. Nam một phòng, nữ một phòng, xong xuôi hết cô mới dẫn bọn nhỏ lên phòng ngủ.
Tuy nhiên lại có một người muốn làm loạn.
- Chị ơi~
Kim Duyên nãy giờ cứ bám theo phía sau cô, kêu vô ngủ cũng lắc đầu, khi cô đi ra thì lại đi theo.
- Em khó chịu sao?
Khánh Vân thấy mặt mũi nàng nhăn nhó liền nảy sinh lo lắng, cô đỡ lấy nàng cho dựa vào người mình, ân cần hỏi han.
Chỉ thấy nàng gật gật đầu, mắt nhắm mắt mở rồi câu lấy cổ cô, cọ mái đầu vào cô như con mèo nhỏ. Trời ơi, đáng yêu! Khánh Vân ôm lấy nàng rồi nhẹ nhàng bế lên tay, sau đó từ từ di chuyển về phòng ngủ của mình.
- Vân... không cho... hức... không cho chơi với... cô Hạ Anh gì gì đó... không cho.
Trong cơn say xỉn, nàng không tự chủ được mà nói nhảm rồi ôm chặt lấy vai cô, nhưng đều là lời thành thật hết. Cô bé Hạ Anh nào đó thích cô, nàng biết, nàng không chịu đâu.
- Rồi, không chơi, chỉ chơi với Duyên.
Về đến phòng, Khánh Vân đặt nàng xuống giường rồi sủng nịnh vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt, cô cũng nằm bên cạnh ôm lấy người con gái đáng yêu vào lòng.
Kim Duyên nghe được liền bật cười, nàng ậm ừ trong cổ họng rồi dụi mặt vào bờ ngực ấm áp của cô. Thì ra cảm giác ở cạnh người mình yêu thương là như thế này. Vòng tay nàng càng siết chặt lấy eo Khánh Vân, yên bình chìm vào giấc ngủ sâu.
- Bé con, em dễ thương thật đó.
Khánh Vân nhìn xuống đã thấy một bé mèo nhỏ rúc trong lòng mình ngủ sâu, tiếng ngáy be bé phát ra nghe đáng yêu và êm tai vô cùng. Cô xoa nhẹ đầu nàng, hôn lên mái tóc thơm tho rồi cẩn thận rút cánh tay lại.
- Ưm~
Cục bông trên giường bị mất hơi ấm liền cự quậy, Khánh Vân lập tức vỗ nhẹ mông nàng để dỗ bé con vào lại giấc ngủ, có thế Kim Duyên mới lại yên ổn.
Cô mở hộc tủ, lấy ra một cái hộp đỏ, trong đấy chứa chiếc nhẫn kim cương mẹ đưa cho cô vài ngày trước. Đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Kim Duyên, Khánh Vân đưa môi hôn lên bàn tay thon mịn rồi trìu mến cất giọng:
- Mẹ nói chiếc nhẫn này phải trao cho người chị muốn yêu thương, bảo bọc cả đời, em nhớ giữ thật kỹ nha.
Xong rồi cô lại trèo lên giường, ôm nàng và cùng nhau ngủ một giấc thật ngon.
Vậy mà Khánh Vân còn từng nghĩ Kim Duyên sẽ trở thành em dâu của mình chứ, đúng là không lường trước được điều gì. Cao nhân nói cấm có sai "Con gái cứ nghĩ họ thẳng cho đến khi gặp được người phụ nữ của đời mình".
.
Chuyện là vậy đó. Kim Duyên vừa nhớ lại kỷ niệm vừa ngắm nghía chiếc nhẫn ngày xưa cô trao cho mình cùng nhẫn cưới của cả hai. Hồi xưa Khánh Vân của nàng ngầu lòi, chững chạc biết bao, ấy thế mà càng lớn càng như con của nàng.
Cốp
- Ai cho chị cởi quần em?
Lãng mạn chưa được bao lâu, Kim Duyên đã cú cho chồng một phát vào đầu. Nàng nhăn nhó đạp cô ra rồi kéo lại cái quần thun của mình.
- Cho chị xem em bé nhỏ còn đỏ không?
Khánh Vân chu chu môi, tay xoa xoa bụng của vợ thật nhẹ nhàng.
- Đừng có xạo, hồi sáng một hiệp, lúc trưa chị cũng ăn rồi, em không cho nữa, đừng mơ.
Yêu nhau bao lâu rồi, tính khí Khánh Vân ra sao, nàng còn chưa rõ chắc? Kim Duyên lắc lắc đầu rồi kéo chăn quấn quanh người, cái tên sói già này, phải đề phòng tuyệt đối mới được.
- Rồi rồi, chị không đòi nữa, cho chị đắp với.
Khánh Vân trườn lên, làm bộ dáng ngoan hiền dụi đầu vào đống chăn dày cộm rồi cố gắng kéo kéo ra.
- Lấy cái này mà đắp.
Tuyệt nhiên Kim Duyên không tin tưởng, chỉ thò tay ra lấy một cái mền khác ở trên đầu giường rồi đưa cho chồng. Mỗi đứa một cái, an toàn.
- Vợ~
- Ngủ đi, mai phải dậy sớm chuẩn bị tiệc mừng thọ ông ngoại đấy.
Kim Duyên lạnh lùng đáp, sau đó nhích qua một xíu cho gần chồng hơn nhưng vẫn là quấn mình trong chăn như cái trứng cuộn. Khánh Vân phì cười rồi cũng đành chịu thôi, dang tay ôm cái cục bông đó vào lòng, hôn chúc ngủ ngon rồi cả hai vợ chồng cùng chìm vào giấc mộng đẹp.