Liêm Sỉ Chị Vứt Đâu Rồi Hả

Em bé tròn một tuổi cũng đã cứng cáp rồi mà Khánh Vân nhất quyết không cho Kim Duyên đi làm lại, cô cứ luôn miệng bảo sợ vợ mệt thôi, thiệt tình. Vậy là mỗi ngày nàng thức dậy đều nấu cơm trưa cho chồng mang theo, hôn cô một cái rồi tiễn cô đi làm. Xong thì vào ôm cục bông nhỏ chứ biết làm gì bây giờ.

Nàng ngồi trên sofa lớn giữa nhà, trong tay là Khánh An đang cầm gấu bông mà bi ba bi bô cái miệng nhỏ đáng yêu. Làm Kim Duyên không tài nào tập trung vào bộ phim tình cảm trên TV, chỉ nhìn con gái rồi hôn chóc chóc bé thôi.

- A...

Khánh An giơ bàn tay mập mạp của nó lên đẩy đẩy cằm mẹ ra, mặt thì hơi nhăn lại. Ghét chết, hôm nay còn dám chê mẹ cơ đấy.

Nàng phì cười chu môi hôn lên cái trán bé xíu của con gái, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng, nàng cười:

- Chúng ta đi gặp papa thôi nào.

- Pa... á... papa~

Coi cái mỏ chúm chím đó kìa, cả cặp mắt sáng ngời y hệt cha nó, nàng yêu chết đi thôi.

.

Tài xế đưa mẹ con Kim Duyên đến công ty của Khánh Vân rồi mau chóng rời đi. Nàng trên tay ôm bé con đã được bao bọc kỹ càng cẩn thận di chuyển vào trong, anh bảo vệ mở cửa kính, đầu cúi xuống chào nàng. Kim Duyên cũng mỉm cười lịch sự.

Lên tới tầng có phòng làm việc của Khánh Vân, nàng nhìn đồng hồ thì đã là 11 giờ trưa, chắc lúc này cô ấy cũng ngưng việc rồi cho nên mới mở cửa đi vào. Ngay lập tức chứng kiến một cảnh tượng không mấy thuận mắt.

Diệp Chi đang cùng Khánh Vân thảo luận gì đó, tuy nhiên ánh mắt của cô gái kia lại hoàn toàn dán lên ngũ quan sắc xảo của chồng nàng. Kim Duyên nhíu mày khó chịu, gót giày dậm nhẹ xuống sàn báo hiệu.

- Vợ.

Khánh Vân đang hăng say nói, nghe tiếng động làm cô phải ngước lên, thấy bà xã cùng con gái tới liền tươi cười.

- Chồng cứ làm việc tiếp đi, em ra ngoài.

Ngữ điệu hơi giận dỗi, Kim Duyên khẽ lườm cô ả rồi chuẩn bị mở cửa.

- Xong rồi, vợ ở lại đây đi.

Tức khắc Khánh Vân đứng dậy, lật đật chạy tới ôm vai vợ dẫn nàng vào trong. Làm sao cô không nhận ra là Kim Duyên dỗi mình chứ, thật đáng yêu nha.

- Vậy em xin phép.

Diệp Chi nhận được cái ánh mắt rợn người của vợ giám đốc cũng lạnh sóng lưng, tự biết mình dư thừa mà xin lui.

Cạch


Tiếng cửa đóng lại, Khánh Vân mới thoát khỏi phong thái của một vị giám đốc mà trở về dáng vẻ của Khánh By, ôm lấy vợ dụi dụi. Bà xã hôm nay làm cô bất ngờ thật đó, đang mệt mà ôm vợ cái là tỉnh liền luôn.

- Papa.

Con gái cô bắt đầu giở chiêu đây, dùng cái giọng trẻ con đáng yêu đó gây sự chú ý rồi toe toét cười.

- Ừm, papa đây cục cưng.


Khánh Vân vui vẻ bồng lấy con gái ôm vào lòng rồi hôn lấy hôn để hai cái má bánh bao bầu bĩnh, cục cưng càng lớn càng giống hệt Kim Duyên, chính vì vậy mà cô cực kỳ chiều chuộng, chả thèm kì kèo với con làm chi nữa.

- A~

Ấy, lại bị bé con đẩy ra, gương mặt nhỏ bé đó quay ngoắc đi chỗ khác không cho ba thơm nữa. Đúng là chảnh chọe mà, Khánh Vân cùng Kim Duyên thấy biểu tình đó đều không khỏi phì cười.

- Ngồi xuống đây nào.

Cô xoa đầu cục bột rồi nắm tay vợ dắt lại ghế sofa, cả nhà ba người cùng ngồi xuống.

- Khánh Vân của em chắc là vất vả lắm hả?

Kim Duyên mỉm cười dịu dàng đứng dậy ra sau lưng chồng, hai bàn tay đặt lên vai cô nhè nhẹ xoa bóp. Bàn tay mềm mịn cẩn thận chăm sóc cho cô, từng cái xoa bóp đều giúp Khánh Vân dễ chịu hẳn ra, cổ ngửa về sau thoải mái tận hưởng. 

- Thoải mái quá vợ ơi, cổ chị cũng thật mỏi.

Hai mắt Khánh Vân nhắm lại trông rất hưởng thụ, còn chỉ chỉ ngón tay lên cổ mình đòi hỏi. Lâu lâu có vợ lên công ty cùng phải tranh thủ làm nũng xíu chứ.

- Rồi rồi, em sẽ phục vụ chu đáo cho chồng mà.

Kim Duyên rất chiều chuộng xoa đến chiếc cổ cao kiều đầy kiêu ngạo của chồng, nắn nắn rồi bóp nhẹ vào, vận dụng hết mọi kĩ năng để khiến cô thoải mái nhất có thể.

Ngón tay nàng ấn nhẹ vào gáy cô rồi xoa đều sang hai bên, động tác dần chậm lại, bỗng nhiên nàng đột ngột nâng mặt cô lên, Khánh Vân ngửa cổ ra sau nhìn vợ bằng ánh mắt khó hiểu. Nàng nhếch mép, tay nắm lấy tai cô xoáy một vòng rồi gằn giọng:

- Hay quá ha! Sơ hở xíu là ong bướm dập dìu đồ ha.

 Nói đến đâu, nàng vặn tai cô đến đấy, đau ơi là đau luôn.

- Á không có... đau chị, bà xã em hiểu lầm rồi.

Khánh Vân muốn rớt nước mắt vì cái tai đau điếng của mình, cô vặn vẹo người, gương mặt khắc khổ cầu xin. Vợ gì mà hung dữ, nhéo dứt tai người ta bây giờ.

Nghĩ đến ánh mắt của Diệp Chi nhìn cô ban nãy, tự nhiên nàng lại liên tưởng tới mấy cô nhân viên cũng mê chết mệt Khánh Vân khác, càng tức mà véo cô thật mạnh, còn nắm giật giật cho hả giận. Bực mình quá đi, nàng phải đi làm lại mới được.


- Đau quá mà vợ.

Răng cô cắn chặt môi cố nuốt nước mắt vào trong, coi có khác gì trẻ nhỏ bị bạo hành không chứ.

- Papa... a... mẹ, mẹ.

Còn cục bông trong lòng cô lại tít mắt thích thú, hai tay khua khua loạn xạ như cổ vũ mẹ nó phạt ba nó vậy. Được được, Kim Duyên thấy con gái cười khoái chí càng đắt ý, đem chồng mình ra mua vui cho con luôn.

- Ba hư quá hả con?

- AAAAAA!!!

- Khánh Vân ơi~ chúng ta đi ăn trưa nha?

Bất ngờ cánh cửa phòng mở toang, một cô gái trẻ trung xinh đẹp bước vào với nụ cười tươi như hoa trên môi. 

Đôi mày Kim Duyên giật giật, buông cái tai đỏ chét của chồng mình ra rồi nhìn cô bằng cặp mắt tóe lửa. Khánh Vân nuốt nước bọt một cái ực, chết rồi, sao tự nhiên lại xuất hiện vào lúc này?

Bốp bốp

Lập tức một cảnh tưởng không thể nào bạo lực hơn diễn ra ngay trong phòng giám đốc, cùng tiếng la thảm thương của một người chồng bất lực. Cô nàng nọ vừa lấy tay bịt mắt, vừa từ từ đi tới, do hoảng quá mà không nói thành lời luôn.

- À... à chị ơi... ực... chị hiểu lầm rồi... em là cấp dưới của chị Vân thôi, ha... ha có em bé ở đây mình đừng có bạo lực nha chị.

Trông cô nàng lúc này mặt tái xanh tái mét, vốn đã nghe người ta đồn nhiều về vợ giám đốc mà hôm nay mới có dịp diện kiến, thật là khủng khiếp, cũng may cô đây không phải là loại người ham chồng người khác chứ không thì kết cục... thôi không dám nghĩ.

Nghe vậy Kim Duyên mới hơi hạ hỏa, buông cánh tay của chồng mình ra nhưng vẫn nghi ngờ:

- Thật không?

- Thật đó vợ ơi, con nhóc này là Anh Thy, con của chú Trung hôm bữa chị nói với em đó.

Khánh Vân mếu máo xoa xoa hai cái tai đáng thương của mình rồi đứng dậy ôm con gái nhỏ lên, vậy mà nó còn cười cho bằng được, đồ phản bội.

Anh Thy liền gật đầu, miệng cười hớn hở rồi chạy đến ôm tay Kim Duyên hào khởi bắt chuyện:

- Dạ chị, đừng có giận sẽ mau già đó, thay vì giận thì mình cứ lấy tiền của chồng mua mỹ phẩm, quần áo cho sướng thân, lại đây em chỉ cho chị cửa hàng này tốt lắm.

- Ồ vậy sao?


Ở bên đây, Khánh Vân thở phào nhìn hai chị em tay bắt mặt mừng như đã quen từ kiếp trước. Coi như thoát một kiếp nạn, nhưng mà sao cô đau ví tiền quá đi.

.

Ru con ngủ xong, Khánh Vân cẩn thận đặt công chúa nhỏ vào nôi, đung đưa vài cái rồi rời ra. Xong cô trở lại giường, nơi có bà xã đang lả lơi chờ đợi.

- Hưm~ thơm quá đi.

Chống hai khuỷu tay xuống giường để giảm bớt sức nặng, Khánh Vân trực tiếp úp mặt vào hai khỏa tròn đầy hít một hơi.

- Vân, từ từ.

Nàng mím môi, hơi thở bắt đầu dồn dập khi cảm nhận được bàn tay mát lạnh mà mềm mại ấy đang tìm đường chui vào váy ngủ, lần mò xoa bóp.

Khánh Vân không trả lời, tiếp tục mân mê từng tấc da thịt nhẵn mịn của vợ, cọ sát hai cơ thể lại với nhau. Một luồng khích thích tràn tới, Kim Duyên uốn éo thân mình, nửa muốn rời nửa ham muốn, tay nắm lấy vai chồng kéo lại ôm chặt.

- Vợ ơi, sò chín chưa?

Hít một ngụm mùi thơm quyến rũ vào bụng, Khánh Vân thèm thuồng liếm môi rồi rê lưỡi trên da thịt thơm tho của bà xã từ trên cổ xuống tới bụng.

- Biến thái.

Kim Duyên đỏ mặt, vỗ nhẹ lên cái đầu của tên cà rỡn nhà mình, toàn nói ba cái thứ tào lao gì  đâu không.

Chiếc lưỡi nghịch ngợm đi ngang qua vùng bụng còn chọc nhẹ vào lỗ rốn nhỏ, ngoáy ngoáy trêu chọc làm cho Kim Duyên oằn lên vì nhột, phải lấy tay đẩy đẩy ra mà cô ấy nhây quá à. 

- Ưm...

- Chị có thể ăn sống được mà.

Nói xong Kim Duyên nâng mặt chồng lên, nở một nụ cười dụ dỗ.

Sau đó liền thấy cặp đùi nàng dang rộng, mông hơi nhướng lên chút, lập tức món khoái khẩu của Khánh Vân lộ liễu ra trước mặt cô. Nàng mau chóng trút bỏ áo ngủ, bắt đầu một trận hoan ái kịch liệt.

Trong căn phòng mờ mờ ánh đèn, không khí mát mẻ vang lên không ít những âm thanh đỏ mặt tía tai, có hai thân ảnh quấn lấy nhau không ngừng.

.

Trải qua đợt cao trào sung sướng tận trời mây, Kim Duyên rã rời thân thể, mềm yếu nằm vật ra giường. Khánh Vân xoa lấy đôi má ửng đỏ của vợ, yêu thương cúi xuống hôn nàng an ủi rồi nựng nựng. Xong cô dùng khăn ấm lau sạch sẽ bên dưới cho nàng bớt khó chịu, rất cẩn thận chăm sóc bông hoa diễm lệ, phải chăm thật kỹ mới còn có cái để "măm măm" chứ.

- Mệt quá vợ à.

Khánh Vân nằm xuống bên cạnh vợ, ôm nàng vào lòng hôn hít.

- Chị vậy là mệt dữ chưa?

Nàng liếc háy cô, ngón trỏ chọt lên cái má mềm cho lún sâu vào. Coi bản mặt còn tươi hơn mùa xuân tới, chắc mệt lắm, hừ.


Chụt~ 

Cô cười, hôn lên vai nàng.

Nằm gọn trong vòng tay ấm áp, Kim Duyên lại làm mèo nhỏ chui rúc vào lồng ngực êm ái mà tận hưởng. Lúc nào ở cạnh chồng nàng cũng được cảm giác an toàn và được nâng niu cả, mặc dù nhiều lúc hơi cọc thôi chứ người ta thương chồng nhất nhất luôn.

- Chồng ơi~

- Hửm?

Cả người Khánh Vân tan chảy nhũn nhèo khi nghe giọng nói mềm mỏng phát ra từ cục bông trong lòng, liền yêu chiều nhìn xuống, tay xoa đầu nàng.

- Em có xấu đi không?

Kim Duyên cọ vào ngực cô, giọng buồn buồn hỏi. 

- Sao vậy? Vợ của chị lúc nào cũng đẹp mà.

Khánh Vân vội lắc đầu, cô vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt rồi hôn xuống một cái. Có thể đối với người khác, Kim Duyên không có gì quá xuất sắc nhưng đối với bản thân cô, nàng luôn là tuyệt nhất, là người con gái mà cả đời này Khánh Vân dành trọn trái tim.

- Hưm... người ta nói phụ nữ sau sinh sẽ không còn quyến rũ nữa, chắc là đúng rồi, em với chị cũng ít làm chuyện đó hơn lúc trước.

Cặp mắt Kim Duyên ngấn lệ, mũi hít hít rồi chôn gương mặt tủi thân vào người Khánh Vân. Nàng dạo này rất nhạy cảm và hay lo lắng về nhiều thứ, nàng cũng sợ chồng không còn mặn nồng với mình nữa, sợ lắm.

- Trời ơi cô ngốc, chị yêu em, chị sợ sức khỏe của em không ổn nên mới bớt đòi hỏi, vậy mà bị hiểu lầm là sao?

Khánh Vân phì cười, gõ nhẹ lên đầu nàng rồi nâng gương mặt đo đỏ của bé mèo nhỏ lên, ngón tay cái nựng nựng má nàng.

Mèo con thật hay dọa cho người ta hoảng. Nhưng mà chợt nhận ra điều gì đó, hai mắt Khánh Vân đột nhiên sáng lên, cô cười một điệu gian manh.

- Hay là mỗi ngày chúng ta đều làm? Như vậy sẽ thật tuyệt đúng không vợ?

Dứt câu, Kim Duyên đã bị con sói gian manh kia đè xuống lần nữa, hư hỏng cắn mút cần cổ đã chi chít dấu đỏ của nàng.

- Bỏ ra, hư quá à...

- Mỗi ngày vài ba hiệp, vợ sẽ không nghi chồng chán em nữa, được chứ?

- Làm mỗi ngày hả? Chị muốn giết em hay gì? Biến thái!

Kim Duyên lập tức xù lông mèo gắt lên, hai bàn tay đấm loạn xạ vô lưng Khánh Vân nhưng vô ích thôi... vợ là chủ gia đình, chồng là chủ trên giường.

- Biến thái mà làm em chảy nước, hôm nay tới sáng cho chị.

- Á.. ưm~

Sáng mai đừng có ai tìm Kim Duyên nha, vì nàng không lết nổi xuống giường đâu. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận