Liên Hoa Lâu Ngoại


Lý Liên Hoa câm như hến, dán mắt về phía xa nơi mặt trời chỉ còn là một mảnh màu đỏ nho nhỏ, hắn rất muốn gạt phắt đầu người nọ sang một bên để tầm nhìn rộng hơn nhưng không dám, trong lòng thầm rầu rĩ, làm sao mà được chứ.


Địch Phi Thanh khóe môi vẫn nâng lên ý cười rất nhẹ, hắn nhớ đến Lý Tương Di năm xưa, nếu như, chỉ là nếu như thôi, nếu như hắn bế Lý Tương Di đi như thế này không biết sẽ gây ra loại sóng gió gì.


Lý Tương Di trong mắt hắn chính là hiện thân của chuẩn, mãnh, cường, mỹ, là một người giống như không thuộc về thế gian này, rực rỡ mà thanh tao.


Hắn nghĩ nếu có kẻ nào đó có ý định bế Lý Tương Di chắc sẽ bị kiếm Thiếu Sư trực tiếp chặt làm tám khúc trong một cái chớp mắt.


Thế nên đấy là lời thật lòng, hắn cảm thấy như hiện tại rất tốt.


- A Phi, nghĩ gì mà vui thế?

Lý Liên Hoa nhìn Địch Phi Thanh có vẻ trầm ngâm, nhưng thay vì ánh mắt mất mát thường thấy, ngược lại có chút rạng ngời.



Địch Phi Thanh cười cười:

- Không có gì, nhớ lại chút chuyện của ngươi ngày trước.


Lý Liên Hoa ngơ ngác:

- Chuyện của ta, không phải vẫn luôn không muốn ta hỏi chuyện cũ à?

Địch Phi Thanh hơi hơi cau mày:

- Phương Tiểu Bảo sợ ngươi nhớ lại sẽ đau lòng.


Hắn càng sợ ngươi nhớ lại sẽ lần nữa bỏ hẳn mà đi.


Lý Liên Hoa chớp mắt suy nghĩ một chút mới hỏi:


- Thế ngươi thì sao?

Địch Phi Thanh giọng thản nhiên:

- Ta à, ta không sợ ngươi bỏ đi, bất luận ngươi chạy đi đâu ta cũng sẽ tìm được.


Thế nên nếu ngươi muốn nhớ ta sẽ tìm cách nhắc cho ngươi nhớ, nếu ngươi không muốn nhớ ta sẽ giết tất cả những kẻ khiến ngươi phải nhớ.


Lý Liên Hoa giơ tay che che mặt, làm như hoang mang:

- Ngươi cũng không cần tàn sát như thế.


Địch Phi Thanh cười cười.


Lý Liên Hoa nghiêng đầu nhìn hắn:

- Ngươi không phản đối chuyện ta muốn nhớ lại à?

Ờ thì, nói thế nào nhỉ, sẽ có lúc ta phát hiện hai người các ngươi nhìn ta thật sự rất bi thương, bi thương đến độ ta cũng thấy đau lòng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận