Tại sao cùng là phụ nữ, vậy tại sao Đường Mộc Tuyết có thể vui buồn không lộ, còn người phụ nữ trước mặt hắn, ngay giây phút này lại bày ra một bộ dạng nhe nanh múa vuốt hung tọn.
“Đầu tiên, em đã lấy đi tắm thiệp thuyết minh tác phẩm thiết kế của người ta, cô ấy đã không báo cảnh sát tiếp tục.
truy cứu em, đây cũng là sự nhân từ mà cô ấy đối với em; hiện tại em còn muốn thế nào nữa?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô ta hỏi.
Nghe những lời nói này của Mục Cảnh Thiên, Lăng Tiêu vân ngây người nhìn chăm chú về hướng Mục Cảnh Thiên: “Anh đang vì chuyện này mà tức giận với em sao?”
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Lăng Tiêu Vân, Mục Cảnh Thiên nhíu mày nói: “Lăng Tiêu Vân, có phải em cảm thấy những việc mình làm đều không sai?”
Nhìn dáng vẻ tức giận của Mục Cảnh Thiên, Lăng Tiêu Vân có chút lo lắng, hít sâu một hơi, tiến về phía Mục Cảnh Thiên.
“Cảnh Thiên, anh nghe em giải thích…”
“Em sai rồi, em thật sự sai rồi, anh phải biết rằng những điều em làm đó cũng vì quan tâm lo lắng cho anh.
Em rất sợ anh và Hạ Tử Hy sau này sẽ bên nhau!” Lăng Tiêu Vân nhìn Mục Cảnh Thiên nói.
Nghe câu nói này của Lăng Tiêu Vân, Mục Cảnh Thiên quay lại nhìn cô ta nói.
*Em vốn dĩ muốn giúp đỡ anh; nhưng chính vào giây phút đó trong đầu em chỉ có một ý nghĩa duy nhất chính là khiến cho Hạ Tử Hy rời xa khỏi anh càng sớm càng tốt; em đã không có suy nghĩ đến những vấn đề khác!” Lăng Tiêu Vân nhìn Mục Cảnh Thiên giải thích từng chữ với hắn.
Ngay giây phút này, Lăng Tiêu Vân đã không còn sự tự tin hàng ngày.
“Cho nên đây là lý do đúng lý hợp tình mà em đang biện minh cho hành động sai trái của mình sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói.
.
Truyện Ngôn Tình
“Không, đây chính là lý do thật sự.
Cảnh Thiên, em thật sự rất yêu anh nhưng đồng thời em cũng sợ mất anhl”
Đường Tiêu Vân nói.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của cô ta, Mục Cảnh Thiên nhíu mày.
Hắn tự nhận bản thân cũng không phải loại đàn ông tốt gì, nhưng đối với Lăng Tiêu Vân.
Hắn cũng không có quá nhiều áy náy, vì dù sao hắn cũng chưa từng thật lòng với cô.
“Tiêu Vân, đủ rồi! Tối nay là tiệc chúc mừng, mọi chuyện đến đây chấm dứt!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Anh vẫn còn tức giận sao?” Lăng Tiêu Vân nhìn Mục Cảnh Thiên hỏi.
Nhìn Lăng Tiêu Vân, Mục Cảnh Thiên nhíu mày, “Tiêu Vân, cho anh chút thời gian suy nghĩ, chúng ta hãy cho đối phương thời gian để bình tĩnh lại!”
Nghe đến đây, Lăng Tiêu Vân sợ đến ngây người, nhìn Mục Cảnh Thiên nữa ngày vẫn không phản ứng được: “Ý của anh là, muốn chia tay sao?”
“Anh chỉ muốn nói, bình tĩnh vài ngày!” Mục Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
Lăng Tiêu Vân lắc đầu: “Không! Em không muốn bình tĩnh.
Cảnh Thiên anh đừng tức giận nữa có được không?”
Nhìn dáng vẻ hiện tại của cô ta, Mục Cảnh Thiên càng nhíu mày.
“Em biết chuyện này là do em không đúng, em đã làm sai rồi được không? Anh đừng tức giận nữa có được không?”
Lăng Tiêu Vân nhìn Mục Cảnh Thiên gấp gáp nói.
Nghe Lăng Tiêu Vân vô tình nhắc đến điều này, Mục Cảnh Thiên nhíu mày: “Mục đích em làm giám khảo, chính là vì nguyên nhân này sao?” Mục Cảnh Thiên đột nhiên hỏi.
Sau khi nghe câu hỏi này của Mục Cảnh Thiên, Lăng Tiêu Vân hốt hoảng lắc đầu: “Không phải đâu, là do ba em muốn em đi làm giám khảo!”
“Tại sao phải làm như vậy?” Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại..