*Nếu không buông thì sao?” Mục Cảnh Thiên chát vấn anh ta, âm thanh không quá lớn nhưng vẫn đủ sức chắn động.
“Anh…” Hạ Tử Dục nhìn Mục Cảnh Thiên, vẫn không biết nên mở lời như thế nào.
“Hạ Tử Dục, anh tốt nhát không nên nhúng tay vào những chuyện này, đừng ép tôi phải ra tay với Hạ thị!” Mục Cảnh Thiên cảnh cáo, nhắn mạnh từng chữ với Hạ Tử Hy.
Giờ phút này, trái tim Hạ Tử Hy có chút hoảng hốt.
Sắc mặt Hạ Tử Dục cũng không tốt hơn là bao.
Lúc này, Hạ Tử Hy lập tức nhìn sang Hạ Tử Dục nói: “Anh hai, anh đừng lo cho em, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền lập tức kéo tay Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Dục chỉ biết đứng im, mở to mắt nhìn Mục Cảnh Thiên kéo tay Hạ Tử Hy vào xe, nhưng hắn không thể làm bất cứ điều gì.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên liền đem Hạ Tử Hy nhét vào trong xe, sau đó lập tức lái xe rời đỉ.
Khi bọn họ vừa rời đi, Lăng Tiêu Vân lập tức chạy đến.
“Cảnh Thiên! Cảnh Thiên!” Lăng Tiêu Vân hét lớn, nhưng Mục Cảnh Thiên không hề để ý đến.
Lúc này, Lăng Tiêu Vân liếc mắt nhìn sang Hạ Tử Dục: “Mục Cảnh Thiên đâu?”
“Anh ấy có phải đang ở bên cạnh Hạ Tử Hy?”
Hạ Tử Dục đứng im bất động, nhưng ánh mắt vẫn nhìn theo phương hướng chiếc xe vừa biến mắt.
Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Hạ Tử Dục, Lăng Tiêu Vân liền biết anh ta chắc chắn biết hai người kia đang ở nơi nào.
“Mau nói cho tôi biết bọn họ đi đâu?” Lăng Tiêu Vân hét lên.
Hạ Tử Dục đứng im bắt động.
Lăng Tiêu Vân tức giận nói: “Hạ Tử Dục, rốt cuộc anh có phải đàn ông không? Nhìn người con gái mình thích đi cùng với người đàn ông khác, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh không có bắt kỳ hành động nào!” Lăng Tiêu Vân kích động nói.
Nghe câu nói này của Lăng Tiêu Vân, Hạ Tử Dục có chút kích động.
Ngước mắt, nhìn cũng không nhìn Lăng Tiêu Vân, lập tức chạy ra ngoài.
Khởi động xe, sau đó lập tức rời đi.
Lăng Tiêu Vân nhìn thấy Hạ Tử Dục lái xe rời đi, cô cũng lập tức lái xe đuổi theo.
Cùng lúc đó, Sau khi Mục Cảnh Thiên nhét Hạ Tử Hy vào trong xe, liền phóng xe rời đi.
Tốc độ gần như vượt đến ngưỡng cao nhát.
Hạ Tử Hy nghĩ, cũng may mắn bọn họ lái xe vào buổi tối, xe cộ trên đường không nhiều, cũng không có cảnh sát giao thông, nếu không Hạ Tử Hy cảm giác rằng bọn họ nhất định sẽ bị chặn lại.
Quay đầu sang nhìn Mục Cảnh Thiên, sắc mặt khó chịu khiến người khác không dám nhiều lời.
Chính ngay vào lúc này, phía trước có một chiếc xe tải chạy đến, nhưng Mục Cảnh Thiên không những không giảm tốc độ, còn nhắn ga chạy nhanh hơn.
Đôi mắt Hạ Tử Hy mở lớn: “Mục Cảnh Thiên, anh điên rồi sao! Lái xe chậm một chút!”.