Mắt thấy hai chiếc xe sắp đụng vào nhau, Hạ Tử Hy sợ đến mức nhắm chặt đôi mắt, nhưng vẫn cảm giác được tay lái đột nhiên đổi hướng khiến cho cả người Hạ Tử Hy nghiêng sang một bên.
Đợi đến khi cô mở mắt ra lần nữa, chiếc xe tải phía trước đã không thấy đâu, Hạ Tử Hy quay đầu lại phía sau nhìn đã không thấy bóng dáng của chiếc xe tải ấy đâu.
Nhưng trái tim này cứ như bị thứ gì đó bóp chặt, cô quay đầu lại nhìn sang Mục Cảnh Thiên: “Anh điên rồi?”
Khoảnh khắc vừa xảy ra, thật sự đã dọa sợ đến Hạ Tử Hy!
Nhưng Mục Cảnh Thiên vẫn không lên tiếng, tốc độ lái xe vẫn nhanh như chớp, bay nhanh như tên bắn tiến về phía trước.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” lúc này Hạ Tử Hy nhìn sang anh ta hỏi.
Nhưng Mục Cảnh Thiên vẫn không liếc nhìn cô, sắc mặt vô cùng kém.
Đợi không được câu trả lời của anh ta, Mục Cảnh Thiên cũng không muốn nhiều lời.
Rất nhanh, chiếc xe lái đến một địa điểm.
Không sail Không phải nơi nào khác chính là nhà riêng của Mục Cảnh Thiên.
Chính là nơi bọn họ kết hôn ba năm trước.
Sau khi chiếc xe dừng lại, Mục Cảnh Thiên trực tiếp xuống xe nhìn cô nói: “Xuống xe!”
Hạ Tử Hy không muốn bước xuống: “Mục Cảnh Thiên, tôi biết anh hiện tại vô cùng tức giận, nếu có chuyện gì anh cứ trực tiếp nói ở đây!”
Mục Cảnh Thiên không muốn phí lời với cô, lập tức bước qua mở cửa xe sau đó kéo cô ra ngoài.
Hạ Tử Hy đang mặc váy dạ hội, cử động có chút bát tiện, xém chút té ngã trên nền đát.
“Mục Cảnh Thiên, anh điên rồi sao? Chậm một chút…”
Mục Cảnh Thiên không ngó ngàng gì đến, lập tức kéo cô bước vào bên trong.
Sau khi nghe tiếng chuông cửa, dì Lý lập tức bước ra mở cửa.
“Thiếu gia, cậu đã trở về rồi…”
Mục Cảnh Thiên trực tiếp kéo Hạ Tử Hy bước vào.
Nhìn thấy hai người, dì Lý có chút kinh ngạc: “Thiếu gia, Hạ tiểu thư, hai người…”
Hạ tiểu thư?
Mục Cảnh Thiên không ngó lơ câu nói này của dì Lý, dù cho Hạ Tử Hy muốn đưa ánh mắt ra hiệu cho bà cũng không kịp.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên quay đầu nhìn dì Lý, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh: “dì Lý, xem ra dì đã sớm biết chuyện này!”
Mục Cảnh Thiên nghiền răng nói.
Tất cả mọi người đều biết, chỉ có hắn không biết.
Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm tức giận!
Dì Lý nghe câu nói này của Mục Cảnh Thiên, có chút ngây người, Mục Cảnh Thiên đây là có ý gì, bà làm sao biết được?
“Thiếu gia, tôi…”
“Trái cây lần trước cũng do cô ấy mang đến đúng không?”
Mục Cảnh Thiên hỏi..