Hạ Tử Dục nói trong điện thoại.
“Không cần, em đang trên đường về nhà, khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến nơi.
Anh hai, anh chỉ cần ở nhà chờ: em là được rồi!” Hạ Tử Hy nói.
“Vậy được!” Hạ Tử Dục trả lời, sau đó ngắt điện thoại.
Lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhìn dòng người nhàn tản dạo bước, không khí nói cười vui vẻ, còn có một chiếc xe chạy vụt ngang; lần đầu tiên cô không cần đi làm buổi sáng không nghĩ rằng chính là cảm giác thoải mái như thế này.
Giây phút này, Mục Cảnh Thiên có lẽ cũng đã đến công ty rồi nhỉ?
Nếu như anh ta phát hiện hôm nay cô không đi làm, có lẽ sẽ tức giận lắm đây!
Không phải cô có ý muốn trốn tránh anh ta, chỉ là để hai bên có thời gian bình tĩnh vài ngày, dù sao so với tình cảnh tối hôm qua cũng tốt hơn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Hạ Tử Hy hít sâu một hơi, cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh một chút.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, rất nhanh đã đến trước cổng Hạ gia.
Hạ Tử Hy từ trên xe bước xuống, tay xách đồ đạc trực tiếp bước vào.
Sau khi nhấn chuông cửa, lập tức có người bước đến mở cửa chào đón cô.
“Tiểu thư! Cô đã quay trở lại rồi sao?” lúc này người bước ra chính là dì Trương bảo mẫu, bà vô cùng hưng phần reo.
lên.
*“Dì Trương!” Hạ Tử Hy ngọt ngào lên tiếng; “Cháu rất nhớ di! vừa nói, liền vươn tay ôm lấy dì Trương.
Di Trương mỉm cười, dù cho thân phận Hạ Tử Hy là thiên kim Hạ gia, nhưng chưa bao giờ giở thói kênh kiệu của một đại tiểu thư, quan hệ của bọn họ từ trước đến nay đều rất tốt.
“Tiểu thư, cô rốt cuộc cũng đã quay trở về rồi!” dì Trương nói.
“Ba mẹ cháu đâu?” Hạ Tử Hy lên tiếng.
Lúc này, Hứa Vy Nhân và Hạ Thiên nghe giọng nói của cô liền lập tức từ trong phòng bước ra ngoài.
*Con vẫn còn nhớ người mẹ này sao?” Lúc này, Hứa Vi Nhân vừa bước đến huyền quan, trong giọng nói còn có vài phần quở trách.
Nhìn thấy Hứa Vi Nhân, Hạ Tử Hy mỉm cười bước đến: “Mẹ, con làm sao không nhờ đến người chứ? Con yêu mẹ nhất mà!” vừa dứt lời, Hạ Tử Hy đem đồ trong tay đưa cho dì Trương, sau đó bước lên trước nhẹ nhàng ôm lấy Hứa Vy Nhân.
Sau đó bước qua ôm lấy Hạ Thiên:” Ba, con cũng rất nhớ ba đói”
*Nhớ ba sao? Con đã trở về nước cũng không biết quay về nhà thăm gia đình!” Hạ Thiên nói “Người ta có lý do đặc biệt mà!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói, trong mắt hai người bọn họ cô vẫn chỉ như một đứa con nít mà thôi!
Lúc này, Hứa Vi Nhân nhìn túi đồ đạc trong tay dì Trường sau đó nhìn sang Hạ Tử Hy: “Làm gì có chuyện con cái về thăm nhà còn mua đồ tặng cha mẹ chứ!”
*Con đây không phải đang hiếu thảo với mẹ sao, bên trong toàn là những món mà ba mẹ và anh hai thích!” Hạ Tử Hy nói, sau đó quay đầu lại nhìn dì Trương: “dì Trương, con cũng có mua một phần cho dì đây!”
“Cảm ơn tiểu thư!” dì Trương lập tức mỉm cười nói.
Hạ Tử Hy cũng cười..