Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa


“Bác lại nói đùa, chúng ta kết hôn một năm, nhưng anh ấy chưa một lần quay trở về nhà!” Hạ Tử Hy nói.

“Đó cũng tại vì cháu của lúc đó không phải là cháu của hiện tại!”
“Vậy ý của bác chính là nói, dùng nhan sắc bên ngoài để trói buộc một người đàn ông? Nếu là như vậy, cháu tình nguyện không cần; phụ nữ đẹp hơn cháu bên ngoài nhiều vô số kể; nếu như anh ấy đột nhiên quay đầu yêu người khác thì sao, cháu cũng không muốn làm oán phụ chốn khuê phòng đâu!” Hạ Tử Hy nói.

Mục Trăn từ đầu không có ý này, nhưng từng câu từng chữ của cô khiến ông trong thoáng chốc không biết phải trả lời như thế nào.

“Cái miệng nhỏ này của con đúng thật là!” Mục Trăn cười nói.

“Chẳng lẽ con nói sai gì sao?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại.

*Mặc dù nói rằng vẻ bề ngoài của một người con gái quyết định ấn tượng đầu tiên, nhưng nội hàm bên trong mới càng quan trọng; ta tin rằng Cảnh Thiên không phải là người chỉ biết coi trọng vẻ bề ngoài!” Mục Trăn nhắn mạnh từng chữ.


Vì là con trai của ông, nên ông cũng hiểu rõ điểm này.

Hạ Tử Hy nghe điều này bật cười: “Câu nói này của bác cảm giác có chút chột dạ!”
Mục Trăn sửng người, sau đó bất đắc dĩ mỉm cười: “Cũng vì cháu vẫn chưa hiểu Cảnh Thiên, chờ ngày sau khi đã hiểu rõ thằng bé là loại người như thế nào, sẽ không nói như vậy đâu!”
“Vậy bác nói cháu nên hiểu hay không nên hiểu đây?”
“Ta hi vọng cháu có thể hiểu rõ; nếu để chọn một người làm con dâu thì ta vẫn coi trọng cháu hơn ai khác!”
Hạ Tử Hy mỉm cười không muốn tiếp tục thảo luận vấn đè này: “Vậy rốt cuộc bác có đồng ý giúp cháu không?”
“Chuyện này ta phải hỏi qua Cảnh Thiên, nếu chỉ vì những nguyên nhân vụn vặt này mà gây lớn chuyện như vậy, ta nhất định sẽ ra mặt giúp cho cháu!”
Mục Cảnh Thiên lúc này đang ngồi trong văn phòng tổng giám đốc; ánh mắt không rời, luôn nhìn chăm chú về phía chiếc điện thoại trên bàn; nhưng nữa ngày trôi qua cũng không hề có cuộc gọi đến nào.

Hắn nhíu mày, tin tức đã được truyền ra rồi, dù cho hiện tại bây giờ cô mới thức dậy thì chắc cũng đã thấy được những tin tức này; thế mà lại không chút động tĩnh nào!
Là vì người phụ nữ này căn bản không để ý đến hay nên khen cô quá bình tĩnh; cho rằng hắn sẽ không dám thu mua Hạ thị.


Mục Cảnh Thiên có chút không kiềm chế được, hận không lập tức xử lý cô.

Tiếp tục nhìn điện thoại trên bàn, nhưng cũng không hề có bất kỳ động tĩnh nào, hơn nữa cũng không có bất kỳ cuộc điện thoại gọi đến nào của người phụ nữ đó.

Mục Cảnh Thiên cũng đã đến khu chung cư của cô; nhưng không nhìn thấy cô từ trên lầu bước xuống.

Vậy thì cô có thể đi đâu được?
Vé máy bay hắn cũng đã kiểm tra qua, nhưng lại không thấy bắt kỳ thông tin nhập cảnh nào của cô.

Rốt cuộc cô đã đi đâu?
Mục Cảnh Thiên trầm mặc suy nghĩ, đột nhiên trong đầu xuất hiện một khả năng!
Sau đó hắn lập tức lấy điện thoại, gọi đến cho một số thuê bao khác.

Rất nhanh, điện thoại liền có người bắt máy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận