Khả Khả lúc này đứng bên cạnh, sau khi nghe câu nói này của Hạ Tử Hy cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đối phó với loại người như giám đốc Lý cần phải dùng biện pháp như thế này!
Nhưng Hạ Tử Hy vừa bước đi được vài bước, đột nhiên như nhớ đến chuyện khác, liền quay đầu lại nhìn giám đốc Lý: “Đúng rồi, giám đốc Lý, còn một điều tôi quên nói với anh; không đồng ý lời tỏ tình của anh chính là lựa chọn chính xác nhất của tôi bởi vì tôi thật sự vô cùng khinh thường anh!” dút lời Hạ Tử Hy lập tức quay lưng rời đi.
Xuyên suốt đoạn đối thoại giữa hai người, câu nói cuối cùng chính là điểm nhắn sáng chói.
Khả Khả hưng phần đến không nói nên lời.
Cô chính là thích tính cách có thù tất báo này của Hạ Tử Hy, chính là dùng miệng lưỡi nói đến người khác á khẩu, không dám phản biện bắt cứ điều gì.
Mà câu nói này của Hạ Tử Hy giỗng như một cái tát vô hình, đánh mạnh vào khuôn mặt của giám đốc Lý.
Ngước mắt lên; lúc này ánh mắt kỳ quái của tất cả mọi người xung quanh đều tập trung nhìn anh ta.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” giám đốc Lý tức giận hét lên một tiếng.
Sau đó, mọi người đều thu hồi tầm mắt, lần lượt tản ra nơi khác.
Khả Khả lúc này đang đuổi theo Hạ Tử Hy, vui mừng khôn xiết.
“Tử Hy, những lời em vừa nói khiến cho sắc mặt giám đốc Lý tức đến méo mó cả mặt!” Khả Khả bước đi phía sau cô, vô cùng hưng phần nói.
“Vậy sao?” nghe đến đây, Hạ Tử Hy nhướng mày nói: “Em chỉ mới dùng ba phần công lực thôi đấy!”
“Phụt…” Khả Khả không nhịn được cười ra tiếng.
Hạ Tử Hy chính là loại người như vậy, bắt kể gặp chuyện gì đi chăng nữa đều có thể vô cùng bình tĩnh, thong thả.
Không phải có một câu nói chính là, không cố ý đi giải thích mới chính là người trầm tĩnh.
Cũng có một câu, kẻ mạnh tích chữ như vàng, kẻ yếu hèn lời xàm vô biên.
Giám đốc Lý tung tin đồn thất thiệt cả ngày, chỉ vì mấy câu nói đơn giản của Hạ Tử Hy đã khiến cho anh ta nghẹn lời.
Không nói rằng tâm trạng hiện tại của Khả Khả vô cùng sung sướng.
“Không ngờ con người giám đốc Lý lại có thể khiến người khác kinh tởm đến như vậy!”
“Trên thế gian này, thứ nhiều nhất chính là kẻ khiến người khác kinh tởm, vạn tiễn xuyên tâm, trả đũa lại là được!” Hạ Tử Hy cười nói.
Nghe đến đây, Khả Khả cười rộ lên: “Anh ta nói chuyện không biết kiềm chế, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!”
Hạ Tử Hy chỉ mỉm cười, cũng không nói thêm điều gì, thấy vậy Khả Khả cũng không tiêp tục thảo luận vân đê này, hai người liền lập tức quay về tiếp tục làm việc.
Tất cả bọn họ đều cho rằng chuyện đến đây là chắm dứt.
Nhưng không ngờ rằng, chuyện này lại truyền đến tai Mục Cảnh Thiên.
Anh ta vì hôm nay đến công ty muộn hơn bình thường, nhưng khi vừa đến công ty liền nghe thấy mọi người đang rỉ tai nhau những chuyện liên quan đến Hạ Tử Hy.
Nhíu chặt chân mày.