“Vậy chọn bộ trang phục này đi!”
Sau đó, Hạ Tử Hy lập tức bước lên cầm láy bộ trang phục bước vào phòng thử quần áo.
Sau khi Sani bước ra, Hạ Tử Hy liền bước vào phòng thay quần áo.
Chỉ mất khoảng vài phút, Hạ Tử Hy bước ra, trang phục lần này là kiểu dáng váy dài, màu sắc vô cùng phù hợp với Hạ Tử Hy.
Lễ phục một bên vai, càng để lộ xương quai xanh tinh tế của cô, một vẻ đẹp khiến người khác không kìm được khen ngợi!
Sani nhìn cô, ánh mặt tỏ vẻ hài lòng: “Không tệ!”
Hạ Tử Hy cũng mỉm cười với anh ta.
“Theo tôi đến đây!” Sau đó, Hạ Tử Hy bước theo anh ta.
Hạ Tử Hy ngồi trước bàn trang điểm.
Sani quan sát khuôn mặt cô, trong đầu đang tìm kiếm kiểu trang kiểu và kiểu tóc phù hợp với Hạ Tử Hy.
Sau khi đã suy nghĩ xong liền bắt đầu giúp cô trang điểm.
“Ánh mắt Mục Cảnh Thiên khi nhìn cô không giống với người khác!” Sani vừa trang điểm vừa nói.
Hạ Tử Hy có chút sửng người, sau đó mỉm cười: “Đúng vậy, anh ta nhìn tôi không vừa mắt!”
Nghe câu trả lời của cô, Sani không nhịn được bật cười, không ngờ rằng người phụ nữ này nói chuyện lại thú vị đến như vậy.
“Có đôi khi nhìn không vừa mắt, cũng là một cách biểu đạt tình cảm!” Sani nói.
Hạ Tử Hu lắng nghe, sau đó lên tiếng: “Tôi vẫn nên xin anh ta buông tha bản thân đi!”
Nghe vậy, Sani bật cười ra tiếng.
Trùng hợp lúc này Mục Cảnh Thiên cũng từ bên trong bước ra.
Lúc này, anh ta mặc tây trang, nhìn vô cùng nồi bật.
Hạ Tử Hy nhìn thấy hình ảnh anh ta bước đến thông qua tấm gương trước mặt, áo sơ mi trắng, áo vest đen, không thắt cà vạt; lộ ra làn da màu lúa mạch, toát lên một vẻ thần bí.
Anh ta chính là giá treo quần áo trời sinh, bát kể khoác lên mình bộ trang phục nào đều giống như trang phục định chế riêng cho anh ta, vô cùng phù hợp.
Hạ Tử Hy suy nghĩ, khi ông trời tạo ra loài người, nhất định không công bằng rồi!
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy đang trang điểm liền hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”
“Không có gì đặc biệt, chỉ tùy tiện nói vài câu mà thôi!”
Sani nhún vai nói.
Nếu Sani đã nói như vậy, Hạ Tử Hy cũng không muốn nhiều lời, chỉ biết im lặng, dù sao khi trang điểm không nên nói chuyện.
Mục Cảnh Thiên quan sát hai người, sau đó liền bước đến ghế sofa bên cạnh, hai chân bắt chéo, vừa tùy tiện xem tạp chí vừa chờ đợi Hạ Tử Hy trang điểm.
Trùng hợp ngay lúc này, điện thoại Hạ Tử Hy đột nhiên vang lên.
Điện thoại đặt trên bàn, sau khi nghe thấy âm báo điện thoại, Hạ Tử Hy lập tức cầm lên đặt bên tai.
“Alo, anh hai…”
“Đúng vậy, em hiện tại đang ở bên ngoài, có chút chuyện!”
Nghe đến hai chữ “anh hai”, Mục Cảnh Thiên liền bước người gọi đến là ai, sau đó ngước mát liếc nhìn Hạ Tử Hy.