“Em cảm thấy Hạ Tử Hy nhất định sẽ thích Leo, anh nói xem có đúng không.
Cảnh Thiên?” Lăng Tiêu Vân vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Mục Cảnh Thiên.
Sau khi nghe câu nói này của cô ta, Mục Cảnh Thiên mỉm cười trả lời: “Anh không cảm thấy như vậy!”
“Tại sao?” Lăng Tiêu Vân hỏi ngược lại.
“Trực giác!” Mục Cảnh Thiên chậm rãi lên tiếng, nhưng trong giọng nói có thể nghe ra được sự tức giận bên trong.
Sau khi nghe câu trả lời của Mục Cảnh Thiên, sắc mặt Lăng Tiêu Vân trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn chăm chú vào Mục Cảnh Thiên, lúc này Mục.
Thiên đột nhiên dừng | xe lại.
“Tiêu Vân, anh đột nhiên nhớ C còn chút chuyện phải làm, không thê tiễn em về được!” Mục Cảnh Thiên lên tiếng.
Nghe câu nói này của hắn, Lãng Tiêu Vẫn nhìn chăm chú từng biểu cảm trên khuôn mặt Mục Cảnh Thiên, như muốn tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng nhìn cả nữa này, cũng không thê phát hiện ra bất cứ điều bất thường gì.
“Cảnh Thiên, có phải anh đã thích Hạ Tử Hy rồi hay không?” lúc này, Lăng Tiêu Vân nhìn Mục Cảnh Thiên đột nhiên lên tiếng.
Mục Cảnh Thiên nhíu mày, có chút không vui nhìn cô nói: ‘Em đang nói gì vậy?”
“Vậy tại sao em lại cảm giác từ khi Hạ Tử Hy xuất hiện, tất cả mọi thứ đều thay đổi, tình cảm anh dành cho em cũng không còn giống trước đây!”
Lăng Tiêu Vân nhìn thẳng Mục Cảnh Thiền nhân mạnh từng chữ.
Nhìn vào ánh mắt Lăng Tiêu Vân, Mục Cảnh Thiên nhíu mày nói: “Em suy nghĩ nhiều rồi!”
“Vậy sao?’Lăng Tiêu Vân chất vấn hãn.
“Em không tin anh sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn Lăng Tiêu Vân nói.
Nghe câu nói này của hăắn, trái tim Lăng Tiệu Vân như có thứ gì đánh trúng, liên vội vàng giải thích: “Không phải em không tin anh…chỉ là…”
Lăng Tiêu Vân không biết giải thích cảm giác này như thê nào.
“Được rồi, em cũng không cần suy nghĩ quá nhiều!” Mục Cảnh Thiên nhìn Lăng Tiêu Vân nói.
“Anh tiễn em về nhà!” Mục Cảnh Thiện cũng không muốn nói quá nhiều, lập tức khởi động xe, hướng vê phía Lăng gia.
Xuyên suốt đoạn đường, hai người cũng không tiếp tục thảo luận về vấn đệ này, cho đên khi dừng xe trước công biệt thự Lăng: gia, Mục Cảnh.
Thiển lên tiếng: “Đền rồi, em trỏ vềï!”
Lăng Tiêu Vân ngồi trên xe, sau khi tháo dây an toàn chuẩn bị bước xuống xe, đột nhiên vươn tay ôm lấy Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên có chút không phản ứng kịp.
“Cảnh Thiên, cho dù anh lừa gạt em, em cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cân anh không rời xa em là được!”
Lăng Tiêu Vân ôm lấy hắn nói.
Nghe câu nói này của Lăng Tiêu Vân, Mục Cảnh Thiên nhíu mày: “Tiêu Vân…”
“Anh đừng nói, không cần nói gì cải”
lúc này, Lăng Tiêu Vận buông tay nhìn Mục Cảnh Thiên nói: “Cảnh Thiên, dù cho như thế nào, em đều yêu anh, cho dù anh lừa gạt em, em cũng cam tâm tình nguyện!”