Huống Thiên Hựu ngây người, sau đó hắn đã hiều tại sao Tiêu Ấn ngày đó lại nói như vậy, quả thật so với Lăng Tiêu Vân càng thú vị hơn.
Sau đó Huống Thiên Hựu cũng uống một ngụm rượu: “Không cân khách sáo!”
Hạ Tử Hy mỉm cười, cô cũng biết rằng đôi với loại đàn ông như bọn họ, nhất thiết phải năm bắt cơ hội khiến bọn họ tự chủ động lên tiếng, nêu không bọn họ nhất định sẽ đưa ra điều kiện kèm theo.
Lúc này, Huống Thiên Hựu nhìn Hạ Tử Hy: “Cô đúng là người phụ nữ biết nắm chắc cơ hội trước mắt, quả nhiên rất thú vị!”
“Tôi tin rằng Huồng tổng nhất định sẽ giữ lời hứal”
“Tất nhiên!” vừa nói, anh quay đầu lại liếc nhìn Mục Cảnh Thiên, “Tôi chắc chắn so với Mục Cảnh Thiên giữ chữ tín hơn!” vừa nói, Huống Thiên còn kèm theo một nụ cười ái muội.
Hạ Tử Hy sửng sốt, cô cảm giác – Huống Thiên Hựu đã hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
“Tin tức thị phi đến cuối cùng cũng chỉ là những lời không thể tin được, Huông tông anh không nên hiểu lầm, quan hệ giữa tôi và Mục tổng cũng chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới mà thôi.
Nghe đến đây sắc mặt Mục Cảnh Thiên đột nhiên trâm xuông.
Người phụ nữ này nhất định phải gấp gáp thanh minh trước mặt người khác vân đề này sao?
Nghe vậy, Huống Thiên Hựu nhướng mày: “Ô, vậy sao?”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Tắt nhiên!”
Cô cũng không tiếp tục giải thích, có đôi khi giải thích nhiều ngược lại càng thể hiện trong lòng chột dạ.
Chỉ là trong lúc tình cờ nhìn lướt sang Mục Cảnh Thiên, ánh mắt thâm sâu của anh ta đang hung hăng nhìn cô.
Hạ Tử Hy dời tâm mất, xem như không nhìn thây.
Huống Thiên Hựu mỉm cười: “Hạ tiểu thư, cô phải biết rằng Cảnh Thiên chính là người đàn ông độc thân hoàng kim hàng thật giá thật!”
“Như vậy cũng là của người khác!”
Hạ Tử Hy lạnh nhạt nói.
Trong lời nói có tính ám chỉ đến Lăng Tiêu Vân.
Huống Thiên Hựu ngây ngốc, xem ra người phụ nữ này biệt được cũng không ít.
“No no no, anh ta thuộc về tất cả mọi người!” Huống Thiên Hựu mỉm cười trêu chọc.
Câu nói này khiến cho Hạ Tử Hy ngây người, sau đó bật cười.
Hiện tại sắc mặt Mục Cảnh Thiên kém đến mức không th tệ hơn được, tức giận liếc nhìn Huống Thiên Hựu: “Hai người nói đủ chưa?”
Huống Thiên Hựu nhướng mày, biết rõ chân tướng.
nhưng không lên tiếng, nhưng trên môi như có như không hiện lên một nụ cười.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên đi đên trước mặt Hạ Tử Hy nói: “Hạ Tử Hy, cô xác định tôi thuộc vê người khác?”
Mục Cảnh Thiên gắn từng chữ nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy sửng người, cô hiểu câu nói này của Mục Cảnh Thiên có ý gì, sau đó mỉm cười trả lời: “Ít nhất hiện tại cũng thuộc về người khác!” – Chăm chú lắng nghe đoạn đối thoại của hai người, ánh mắt Huống Thiên Hựu híp lại, xem ra hai người này có bí mật không thể nói được.
Mục Cảnh Thiên vừa muốn nói gì đó thì lúc này điện thoại Hạ Tử Hy lại vang lên.
Điện thoại lúc này vang lên hoàn toàn chính là giải cứu cô khỏi tình huống ngượng ngùng này.