Ngay khoảnh khắc đó, Mục Cảnh Thiên đột nhiên tóm chặt cánh tay cô, đem cả người cô ép lên trên chiếc ghế phía sau, ngay sau đó anh ta cũng thuận thế đè lên người cô.
Ngay khoảnh khắc đó, Mục Cảnh Thiên đột nhiên tóm chặt cánh tay cô, đem cả người cô ép lên trên chiệc ghế phía sau, ngay sau đó anh ta cũng thuận thế đè lên người cô.
Hạ Tử Hy kinh ngạo, nhìn người trước mặt, đặc biệt khi nhìn thây hình ảnh mình phản chiêu trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta, điều đó càng khiến cô sửng, sốt, không biết phải nói điều gì mới tôt.
“Ai cho phép cô rời đi! Hử?” lúc này, âm thanh từ tính của Mục Cảnh Thiên vang lên bên tai cô, không khí xung quanh thoang thoảng mùi rượu kêt hợp với hương thơm trên người Mục Cảnh Thiên vô cùng phù hợp.
“Anh…uông say rồi, có chuyện gì ngày khác chúng ta lại nói vậy!” Hạ Tử Hy nói, Mục Cảnh Thiên sau khi uông rượu so với bình thường càng quyên rũ, cũng càng trở nên nguy hiểm hơn.
Hạ Tử Hy vừa muôn động đậy, Mục Cảnh Thiên càng ép chặt cô, đè ép cô dưới thân mình khiên cho Hạ Tử Hy không thể nhúc nhích được nữa phân.
“Anh…”
“Hạ Tử Hy, cô nói xem tôi phải làm sao với cô đây?” Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy, trong giọng nói có chút vô lực.
Hạ Tử Hy nhíu mày, không hiệu ý của anh ta, nhưng giây phút này anh ta càng tiền đến gần càng khiến cho trái tìm Hạ Tử Hy loạn nhịp.
“Mục Cảnh Thiên, anh uống say rồi!”
-Uông say?” nghe đên đây, Mục Cảnh Thiên đột nhiên mỉm cười: “Nếu như uống say, vậy tôi có thẻ thừa dịp uống say làm loạn đúng không? Hả?”
Nghe đến đây, sắc mặt Hạ Tử Hy bắt chợt đỏ ửng lên: “Mục Cảnh Thiên!!!”
Nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng đỏ hồng của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên đột nhiên bật cười, sự bắt mãn trong lòng trong phút chốc tan biến.
Hắn thích nhất chính là nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của người phụ này, cô bình thường giông như một chú nhím con, không lúc nào không công kích người khác, nhưng lúc này đây ngược lại có chút đáng yêu.
Nhìn nụ cười của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy cũng có chút ngây người, mặc dù quen biết hắn lâu như Vậy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thây nụ cười của Mục Cảnh Thiên.
Không thể không thừa nhận.
trai.
.
rất đẹp Đặc biệt dưới màn đêm này, dưới ánh đèn mờ ảo, khoảng cách gân như vậy càng có thể nhìn rõ đường nét của anh, hoàn mỹ như một nghệ nhân điêu khắc.
Nụ cười càng tăng thêm vẻ thần bí mà mê hoặc.
Ngay giây phút này, trong lòng Hạ Tử Hy đột nhiên có một suy nghĩ, cũng là làn đầu tiên cô có suy nghĩ răng thật ra người đàn ông này cũng không xấu như cô tưởng tượng.
Ít nhất…cô trước mắt chính là có suy nghĩ như vậy.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên cũng đang nhìn Hạ Tử Hy, ánh mắt nhíu lại, hai người đều không nói gì, trong xe lúc này chỉ tràn ngập hơi thở của cả hai.
Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên, như cảm nhận được ý đồ của anh ta, sau đó liền xoay mặt mình sang hướng khác.
Nhìn hành động của cô, Mục Cảnh Thiên nhíu mày, sau đó lên tiếng: “Hạ Tử Hy, có phải cô rất chán ghét tôi không?” Mục Cảnh Thiên đột nhiên lên tiêng, trong giọng nói có chút bắt lực.