“Tôi hiện tại không muốn ngồi dậy!”
HẠ TỦ hy!
Bất cứ khi nào Mục Cảnh Thiên trở nên vô lại, thật sự khiến người khác không còn cách nào giải quyết được.
Nhìn dáng vẻ bắt lực của Hạ tử Hy, lúc này Mục Cảnh Thiên liền bật cười, sau đó ngôi dậy.
Nhìn thấy anh ta đã ngồi dậy, Hạ Tử Hy cũng cử động, dù sao cũng bị ép lâu như vậy, thật sự có chút khó chịu, ai ngờ Mục Cảnh Thiên chỉ vừa ngồi dậy được một nửa thì đột nhiên ngừng lại, Hạ Tử Hy khi cử động cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhưng khi ngắng mặt lên thì trán cô tình cờ chạm lên khóe môi Mục Cảnh Thiên.
Cả người đều chết lặng, sau khi cơ thể kịp phản ứng lại với tình huống.
đang xảy ra, Hạ Tử Hy cả người đêu lập tức lùi về phía sau: Ảnh mắt nhìn Mục Cảnh Thiên, khuôn mặt đỏ bừng không thôi.
Mục Cảnh Thiên ngược lại nhìn cô, khóe môi mỉm cười.
Chuyện này không trách được hắn, là do cô tự dâng lên tận cửa.
Hạ Tử Hy ngồi trong xe, đột nhiên cảm thây nên nói gì cho thích hợp, dù sao cũng do mình tự chủ động dâng lên.
Lúc này, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa số, lúc này mới phát hiện Mục Cảnh Thiên đã lái xe đến bên bờ biển.
“Tôi cảm thấy có chút nóng bức, muôn xuống xe đi dạo!” vừa nói, Hạ Tử Hy liền đây cửa xe bước xuống.
Nhìn theo bóng dáng bước xuống xe của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên mỉm cười, sau đó cũng theo cô bước xuống.
Hạ Tử Hy hướng về bờ biển dạo bước, Mục 0t Thiên âm thầm đi theo sau cô.
Hạ Tử Hy rất hiếm khi đi dạo vào bạn đêm, đặc biệt rất ít khi đi dạo bờ biển vào đêm khuya như thế này, bước đến bên bờ biển,.
từng cơn gió biển.
thổi đến, cô hít sâu một hơi cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đột nhiên cảm giác, mọi chuyện buồn phiền đều theo cơn gió này thôi đi không còn chút dấu vết nào.
“Thật thoải mái!” Hạ Tử Hy vươn hai tay, ngắng cao đầu, nhắm chặt đôi mắt, cảm nhận tất cả mọi thứ xung quanh mình.
Mục Cảnh Thiên từ khi bước xuống xe, lun theo sát phía sau Hạ Tử Hy, đột nhiên trong lòng tại giây phút này nảy nở một cảm xúc rung động.
Chậm rãi bước đến bên cạnh Hạ Tử Hy sau đó lên tiếng: “Thế nào? Chiếm được lợi lộc từ tôi liền muốn chạy?”
Cô lúc này từ từ mở mát, quay đầu sang nhìn Mục Cảnh Thiên, nêu đã nói thăng như vậy thì cũng không cảm thấy ngượng ngùng nữa rồi.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Mục tổng, vô cùng xin lôi, vừa nấy vô ý chiêm lợi lộc từ ngài, tôi nay xin được chân thành gửi lời xin lôi đến ngài đây!” Hạ Tử Hy lên tiếng.
Mục Cảnh Thiên lắc đầu: “No no no, tôi không chấp nhận lời xin lỗi không có thành ý như vậy!”
“Vậy thì không còn cách nào khác rôi!”
“Vẫn còn!”
“Cái gì?”
“Cô để tôi hôn lại một lần nữa!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nghe câu trả lời của anh ta, Hạ Tử Hy đột nhiên bật cười, cũng không tiệp tục để ý đến Mục Cảnh Thiên, tiệp tục bước về phía trước, cảm giác vô cùng thoải mái.
Hai cánh tay vươn ra, gió biển nhè nhẹ thổi vờn trên khuôn mặt, cảm giác vô cùng thoải mái.
“Thế nào? Cảm thấy thoải mái sao?”
Mục Cảnh Thiên lên tiếng.