Người đồng nghiệp đó chỉ có thể nhún vai bất lực, ‘Cũng chỉ có thể như vậy thôi!”, nói dút lời liền nhanh chóng đi làm việc.
Hạ Tử Hy cũng mỉm cười, bắt đầu công việc hôm nay.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên đang ngồi trong văn phòng, nhìn tờ tạp chí trước mặt, khóe môi lạnh lùng nhếch lên.
Chính ngay vào giây phút này, điện thoại của hắn chợt vang lên.
Sau khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến, Mục Cảnh Thiên liền bắt máy.
“Có chuyện gì?”
“Tất nhiên là gọi đến chúc mừng cậu rồi!” giọng nói Huống Thiên Hựu vang lên.
“Chúc mừng? Có gì đáng chúc mừng chứ?” Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại.
“Hiện tại cuối cùng thành phố A cũng xuất hiện người cùng câu chia một chén canh rồi, từ nay về sau cũng không cần một mình tung hoành ngang dọc nữa!” Huống Thiên Hựu từ từ lên tiếng.
Mục Cảnh Thiên tất nhiên có thể nghe ra ý của Huồng Thiên Hựu chính là nói Tông Kỳ.
“Cậu có chắc anh ta chia được không?” Mục Cảnh Thiên lạnh nhạt hỏi lại.
` “Nghe nói anh ta rất Só thủ đoạn, nếu không làm sao có thể có một chỗ HữNG’ vững mạnh ở London?” Huống Thiên Hựu nói.
“Đó là ở London, còn đây là thành phố A, cậu có chắc anh Ía có đủ năng lực không?” Ì Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại, säc mặt âm trầm.
Huống Thiên Hựu: “…”
Sự tự tin của Mục Cảnh Thiên nhất định là từ khi sinh ra đã có.
“Cảnh Thiên, hắn ta không chỉ cướp người phụ nữ của cậu, còn muôn cướp mỗi làm ăn của cậu.
Xem ra năm nay cậu nhất định phải đi bái Phật rồi!” Huồng Thiên Hựu nói.
“Tại sao tôi lại cảm giác có mùi vị hả hê khi nhìn người gặp họa nhỉ?’ Mục Cảnh Thiên nói.
Huống Thiên Hựu: “…mình đây là đang Ïo lắng cho cậu thôi!”
Đọc thêm nhiều chương trên app truyệnhola nhé cẩ nhà! “Cậu chắc chứ?”
“Tất nhiên!” Huồng Thiên Hựu vô cùng chắc chắn nói.
“Cậu vẫn hên lo lắng cho bản thân mình trước đi!” Mục Cảnh Thiên lên tiêng.
“Xem ra…cậu đã có cách đối phó!”
Huống Thiên Hựu nói.
Nhắc đến vấn đề này, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhéch lền, không tiếp tục nói về chủ đề này.
“Thế nào, tối nay ra ngoài uống chút gì đi?”
“Không đi! Tối nay tôi còn có tiệc chiêu đãi!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Vậy cũng được, chúng ta hẹn ngày khác vậy!”
“Được!”
Hai người trò chuyện đơn giản vài câu, sau đó kết thúc cuộc hội thoại.
Nhìn tờ báo trước mặt, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhéch lên nụ cười chắc chắn.
Lúc này, anh cầm điện thoại lên gọi đến một số điện thoại.
“Alo, Lăng tổng, bữa tiệc tối nay cùng thị trưởng thành phó, tôi nhất định sẽ đến điểm hẹn đúng giờ!” vừa nói, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhéch lên nụ cười đắc thắng.
Buồi chiều khi Hạ Tử Hy đang trong phòng trà nước nghỉ ngơi, Mục Cảnh Thiên liền bước vào.