Khi nhìn thấy anh ta, Hạ Tử Hy có chút ngây người: “Hiện tại Mục tông phải đích thân đi pha cafe rồi sao?”
Hạ Tử Hy nhìn anh ta hỏi.
“Thư ký bận như vậy, tôi tự pha cafe chính là đang giúp cô ấy giảm bớt áp lực công việc!” Mục Cảnh Thiên từ tốn nói.
Hạ Tử Hy: ”…Mục tổng anh khi nào lại quan tâm đến cập dưới như vậy?”
“Hiện tại thành phố A chuẩn bị có thêm một công ty trang sức, tôi tất nhiên phải quan tâm đến cấp dưới, tránh cho bọn họ có ý định Nhềy việc!”
Mục Cảnh Thiên nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy cũng nghe ra được trong lời nói của Mục Cảnh Thiên còn có ân ý.
“Nếu như hai công ty cạnh tranh lành mạnh thì đây cũng được xem là một loại phúc lợi đôi với những nhân viên cấp dưới như chúng tôi!” Hạ Tử Hy cũng từ tốn, vừa cười vừa nói, nếu như Mục Cảnh Thiên không nói rõ, vậy thì cô cũng không.
cân phải vạch trân.
“Xem ra cô đã sớm biết chuyện này!”
vừa nói, đôi mắt Mục Cảnh Thiên liền ngước nhìn cô.
Hạ Tử Hy ngây người, sau đó lên tiếng: “Mục tông, nêu anh có vận đề gì không bằng cứ nói thẳng ra!”
Sau khi nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên cũng không khách sáo, trực tiếp tiền lên trước, một bước: “Có phải cô đã sớm biết chuyện này rồi hay không?”
“Cái gì?”
“Việc Tống Kỳ muốn mở chỉ nhánh ở thành phô AI” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nhân mạnh từng chữ.
Hạ Tử Hy ngắng đầu, nhìn Mục Cảnh Thiên, trong đôi mắt không chút dao động: “Nếu như tôi nói, sáng nay tôi cũng mới biết được chuyện này, anh có tin không?”
Mục Cảnh Thiên nhìn cô cả nửa ngày, sau đó thốt lên một chữ: “Tin!”
Không.
biết vì lý do gì, dù cho người phụ nữ này đã lừa gạt anh vô sô lân, nhưng đên cuỗi cùng anh vân tin tưởng cô!
Đặc biệt tin tưởng côi Chính là loại tin tưởng, không từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Nghe câu trả lòi của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy có chút bắt ngờ, rật rõ ràng câu nói này của Mục Cảnh Thiên năm ngoài dự kiến của cô.
“Tôi quả thật vào sáng nay mới biết chuyện này!” Hạ Tử Hy chậm rãi nói.
“Vì cô sao?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
“Gái dì Ánh mắt Mục Cảnh Thiên nhíu lại, chăm chú quan sát Hạ Tử Hy.
Ánh mắt Mục Cảnh Thiên nhíu lại, chăm chú quan sát Hạ Tử Hy: “Không có gì!” ` Nếu như hắn đã nói không có việc gì vậy Hạ Tử Hy cũng không nhiều lời.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn đồng hồ trên tay, sau đó đứng lên nói với Hạ Tử Hy: “Tôi vẫn còn chút chuyện phải giải quyết, đi trước đây!”
“Được!” Hạ Tủ Hy đứng một bên gật đầu, sau đó cô có chút ngây người, thật ra anh ta không cần phải thông báo với cô chuyện này.
Nhìn theo bóng lưng vừa bước ra ngoài của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy sửng sốt, khóe môi nhệch lên một nụ cười như có như không.
Cầm trên tay ly cafe, Hạ Tử Hy sau đó cũng bước ra ngoài.