“Alol”
“Em đang bận sao?”
“Tạm ồn, cũng không bận lắm! Anh có chuyện gì sao?” Hạ Tử Hy lên tiêng.
“Có một chuyện muốn nhờ em giúp đỡ!” Tông Kỳ nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy bật cười: “Có chuyện gì anh cứ nói!”
“Công ty chuẩn bị thành lập, đên lúc đó sẽ tổ chức một buổi tiệc mừng, anh muốn mời em trở thành bạn nhảy của anh, em cũng biết rồi đó, ở thành ph A này anh không quen biết ai.
” Tông Kỳ nói.
Nghe vậy, Hạ Tử Hy có chút sửng sốt, tùy tiện hỏi lại: “Chỉ vì điều này sao?”
“Đúng vậy!”
“Anh nói chuyện nghiêm trọng như vậy em cứ nghĩ có chuyện gì khác chút”
“Anh chỉ sợ em có chuyện bận khác!”
“Khi nào tổ chức?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Ba ngày saul”
“Được, không vấn đề gì!” Hạ Tử Hy đồng ý.
“Nói như vậy, em đã đồng ý rồi?”
Tống Kỳ xác nhận lại.
“Tất nhiên, khi còn ở London, anh đã giúp đỡ em rất nhiều lần, hiện tại đổi thành em giúp anh rồi!” Hạ Tử Hy cười nói.
Nghe câu nói này của cô, Tống Kỳ bên kia đầu dây điện thoại cũng bật cười: “Được, nêu đã như vậy, vậy đến lúc đó anh đến đón emi”
“Được!” Hạ Tử Hy đồng ý, sau đó hai người tiếp tục trò 0 Ấn thêm vài câu sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tử Hy tiếp tục chăm chú vào công việc.
Hai ngày nay Mục Cảnh Thiên cũng không đến tìm cô, cô làm việc càng vui vẻ thoải mái.
Sau khi tan ca, Hạ Tử Hy lại là người cuồi cùng rời khỏi công ty.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc cá nhân liền chuẩn bị tan ca, ngay lúc này Mục Cảnh Thiên từ một bên bước đến; khi nhìn thầy Mục Cảnh Thiên bước đến, Hạ Tử Hy nhanh chóng nhấn nút thang máy, một chút cũng không muôn cùng anh ta đi chung một thang máy.
Động tác này của cô hoặc nói tâm tư nhỏ của cô không thoát được đôi mắt của Mục Cảnh Thiên, khi cánh cửa thang máy chuẩn bị khép lại, Mục Cảnh Thiên ba bước thành hai bước tiền nhanh đến, trực tiếp vươn tay chặn lại cánh cửa trước mắt, sau đó cánh cửa từ từ đóng lại.
Hạ Tử Hy đứng bên trong, nhìn thây Mục Cảnh Thiên bước vào, không nghĩ răng động tác của anh ta lại nhanh nhẹn nhự vậy, cô lập tức nở nụ cười: “Mục tổng!”
“Tại sao nhìn tôi bước đến lại lập tức nhân đóng cửa thang máy?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
“Không có…” Hạ Tử Hy có chút bối rồi nói.
“Không có? Có dám chắc không?”
Mục Cảnh Thiên chật vân, đôi mắt lanh lợi nhìn chăm chú khuôn mặt cười giả tạo của Hạ Tử Hy.
Được rôi, trong không gian nhỏ hẹp này, Hạ Tử Hy cũng không dám đặc tội với Mục Cảnh Thiên, chỉ có thể mỉm cười nói: “Tôi đang gập rút cho kịp giờ, với lại trong tay cũng cầm nhiêu đô đạc nên muôn nhanh chóng xuÔng…”