Quả thật, ban công hiện tại một bóng người cũng không có, gió nhè nhẹ thôi đên, lướt trên khuôn mặt, cổ, cánh tay, cảm giác vô cùng thoải mái.
Hạ Tử Hy đứng bên ngoài, tận hưởng không khí yên tĩnh không người làm phiên.
Có thê tìm thây một nơi yên tĩnh giữa những cuộc tụ họp như thê này, quả thật không dễ dàng gì, Hạ Tử Hy không thính bị người khác làm phiên, cô tât nhiên vô cùng thích thú tận hưởng cảm giác này.
Phía bên ngoài ban công có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, cũng như có thể nhìn thầy từng dòng người liên tục bước đến.
Hạ Tử Hy đang ngắm phong cảnh, đột nhiên bóng dáng một người đột nhiên xuất hiện trong tằm mắt của cô, sau khi nhìn thấy người đó, Hạ Tử Hy có chút ngây người.
Bởi vì người đó không phải ai khác chính là Hà tổng!
Ông ta làm sao lại đến đây?
Nghĩ đến chuyện trước đây cô vì ký Nước bản hợp đông mà trêu ghẹo ông ta, Hạ Tử Hy hiện tại có chút hồi hận và lo sợi ‘ Thật sự chuyện của ngày hôm đó, nêu như không phải Mục Cảnh Thiên xuất “hiện kịp thời, cô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhìn Hà tổng mặc âu phục, từ từ tiến vào, sợ răng ông ta sẽ phát hiện ra mình, Hạ Tử Hy nhanh chóng lùi lại một bước tiếp tục quan sát tình hình bên ngoài, cô âm thầm cầu nguyện tốt nhất đừng bị ông ta phát hiện.
Chuyện ký hợp đồng lần trước nếu như hôm nay không tình cờ gặp Hà tổng có lẽ cô cũng xuýt quên mắt.
Nhìn thấy Hà tổng bước vào, hơn nữa ánh mắt còn nhìn hướng lên trên, Hạ Tử Hy có chút hoảng hốt, cả người đêu tiên vê phía sau, vô thức mà bước ra ngoài, nhưng khi cô vừa bước đi được vài bước liên đụng mạnh vào một người.
Khi chuẩn bị lên tiếng xin lỗi thì lúc này trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh lùng: “Muốn đi đầu?”
Nghe giọng nói của người này, mặc dù rật lạnh lùng, nhưng Hạ Tử Hy đột nhiên cảm thây vô cùng an tâm, ngước mắt nhìn Mục Cảnh Thiên, gánh nặng trong lòng như được buông xuông.
“Không, không có chuyện gì!” Hạ Tử Hy lân đầu tiên nói chuyện có chút căng thẳng.
Mục Cảnh Thiên cũng nhìn thấy cô có chút không ổn, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cho răng cô đang muốn trồn tránh mình nên khi nhìn thấy mình sẽ không tự chủ mà căng thăng.
“Căng thẳng như Vậy, do nhìn thấy tôi nên muôn rời đi?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô gãn từng chữ, mặc dù âm thanh không quá lớn, nhưng cũng đủ cho người khác cảm nhận được sự bất mãn bên trong.
Hạ Tử Hy quay đầu lại nhìn phía sau khi không còn nhìn thấy Hà tổng, lúc này tâm trạng mới không căng thăng như vừa rồi “Không có, tôi không hề thấy anh bước đến!” Hạ Tử Hy giải thích, ngụ ý chính là việc cô muôn rời đi không liên quan đến Mục Cảnh Thiên.
Nghe câu lời giải thích này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhướng mày: “O, vậy sao?”
Hạ Tử Hy không chút đề ý gật đầu: “ÙP Nhìn dáng vẻ không đề bản thân vào mắt, Mục Cảnh Thiên tức giận hét lên: “HẠ TỬ HYII”
Nghe giọng nói tức giận của hăn, Hạ Tử Hy lúc này mới khôi phục tinh thần, nhìn Hạ Tử Hy nhíu mày nói: “Có chuyện gì?”
Nghe giọng nói tức giận của hắn, Hạ Tử Hy lúc này mới khôi phục tinh thần, nhìn Hạ Tử Hy nhíu mày nói: “có chuyện gì?”
Người phụ nữ này còn dám hỏi hắn có chuyện gì?
Mục Cảnh Thiên nhìn cô tức đến nghiền răng, cũng không I biết người phụ nữ này thật không biết hay giả VỜ.
“Cô còn dám hỏi tôi có chuyện gì sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nghiên rằng nói, ánh mắt sâu thắm, hận không thê giết cô ngay lập tức.