Khóe môi Mục Cảnh Thiên nhéch lên một nụ cười châm chọc: “Hạ Tử Hy, cô rốt cuộc đang giả vờ hay là ngốc thật sự?”
Nhìn dáng vẻ tức giận của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy nhíu mày, cũng tang Có ý suy ngâm, nhưng trùng hợp lúc này lại có một bóng người Bước đến, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người sắp bước đến là ai, Hạ Tử Hy vô thức tóm chặt lầy Mục Cảnh ,Lhiên, cô gắng dùng thân thể anh ta để che chăn cho bản thân mình.
Mục Cảnh Thiên có chút sửng sốt nhíu mày nhìn người trong lòng, ồn hương nhuyễn ngọc.
Đây nên xem là gì đây? OÔOm âp thương nhớ sao?
“Cô làm gì vậy?” Mục Cảnh Thiên nhíu mày, nhìn cô hỏi.
Hạ Tử Hy đứng đôi diện anh ta, nhìn người bên ngoài đã rời khỏi, lúc này mới hít vào một hơi, ngước mặt nhìn Mục Cảnh Thiên nói: “Không có gì!”
vừa nói, cô liền buông quần áo của Mục Cảnh Thiên ra.
Nhìn hành động này của cô, Mục Cảnh Thiên lười biêng nhướng mày nhìn cô.
Lúc này, Hạ Tử Hy ngước lên nhìn Mục Cảnh Thiên: “Mục tông, nêu như không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây!” vừa nói liền có ý định ròi đi.
Nhưng bước chân của cô vẫn chưa kịp rời đi, Mục Cảnh Thiên lại chăn trước mặt.
Hạ Tử Hy có chút ngây người, sau đó ng ƯỚC mắt nhìn Mục Cảnh Thiên: “Mục tổng, anh đây là có ÿ’Uise”
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, khóe môi nhếch lên, ánh mắt mê hoặc nói: “Cô nói xem?”
Hạ TỦ Hy.
Cô phát hiện ra được một sự thật rằng mỗi khi trò chuyện với Mục Cảnh Thiền đều là một chuyện vô cùng cực khổ.
“Mục tổng, nêu có vận đề gì thì anh cứ nói thăng ra đi!” Hạ Tử Hy lên tiếng, lúc này mới đem tinh thần tập trung lên người Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên híp mắt lại, nhìn Hạ Tử Hy: “Thế nào? Lúc muôn thì chủ động ôm ấp yêu thương, lúc muốn ởi thì nói đi liên đi?”
Ôm ấp yêu thương?
Nghe đến bốn chữ này, Hạ Tử Hy có chút ngây người, lúc này cô mới nhớ đến động tác vừa rồi của mình, có phải hay không đã khiến cho Mục Cảnh Thiên cho rằng cô…?
Nghĩ đến điều này, Hạ Tử Hy cười khan một tiếng.
“Mục tổng, anh hiểu làm rồi!”
*Ò, vậy sao?” Mục Cảnh Thiên nhướng mày.
“Đúng vậy!” Hạ Tử Hy vô cùng chắc chắn gật đầu, sau đó nghĩ đến néu như Mục Cảnh Thiên không nhận được một lời giải thích thỏa đáng, anh ta tuyệt đôi không chịu từ bỏ.
“Vừa rồi tôi gặp được một người quen, nên chỉ muôn trốn đi một lát mà thôi!” Hạ Tử Hy bổ sung thêm.
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên cũng không bất ngờ, chỉ nhướng mày nói: *Ô, chuyện là vậy sao?”
“Đúng vậy!” Hạ Tử Hy một lần nữa thành khân gật đầu, đối với Mục Cảnh Thiên, nêu có chuyện gì cứ nên trực tiếp nói ra thì tốt hơn.
Nhưng trong giây phút này, Mục Cảnh Thiên hoàn toàn không có ý định buông cô ra, ngược lại ánh mắt vẫn dán sát lên người cô, ánh mắt.
ây khiến cho Hạ Tử Hử có chút rồi loạn.
“Mục tổng, tôi có thể đi được chưa?”
Hạ Tử Hy nhìn anh ta hỏi, nhưng vẫn không quên nở nụ cười lầy lòng.
Nhìn thầy Mục Cảnh Thiên vẫn không di chuyên, Hạ Tử Hy cho rằng anh ta đã động ý, khi vừa chuẩn bị bước đi, lúc này Mục Cảnh Thiên lại một lần nữa ngăn cô lại.