Hạ Tử Hy: “…Mục tổng, anh đây là có ý gì?” Hạ Tử Hy ngắng mặt nhìn Mục Cảnh Thiên hỏi, không giông như vừa rồi còn chút kiên nhẫn.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, nhìn dáng vẻ có chút tức giận này, hăn ngược lại cảm thây rât vui.
“Thế nào? Lợi dụng tôi xong rồi liền muôn ổi?”
“Vậy Mục tổng muốn như thế nào?”
Hạ Tử Hy nhìn anh ta hỏi.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên liếc nhìn bên ngoài, giây kế tiếp Hạ Tử Hy vẫn chưa kịp phản ứng chuyện đang xảy ra, anh ta liên đột nhiên cúi người xuống, tay nâng mặt Hạ Tử Hy sau đó đặt một nụ hôn lên môi cô.
Hạ Tử Hy ngây người, trong giây lát quên mất phải đây anh ta ra.
Hoặc có thể nói, khoảnh khắc đó quá tuyệt vời.
Hoàn toàn nằm ngoài dự kiên của cô, nhưng lại…chính là một cảm giác không thê diễn tả bằng lời.
Cho đến khi Mục Cảnh Thiên rời đi, Hạ Tử Hy lúc này mới phản ứng lại.
Cho đến khi Mục Cảnh Thiên rời đi, Hạ Tử Hy lúc này mới phản ứng lại.
“Anh…”
Mục Cảnh Thiên nhìn vô cùng rộng lượng nói: “Khi nãy nhìn thây một người quen, nên mượn cô dùng một lái”
Hạ Tử Hy: “…”
Anh ta nhất định là cố ý làm như vậy!
Bắt chước hành động lúc nãy của cô.
Hạ Tử Hy nắm chặt tay, nhìn Mục Cảnh Thiên, nhưng lại không có biện pháp nào khác!
Cuối cùng suy nghĩ một lát, Hạ Tử Hy gật đâu: “Được, nêu đã như vậy thì xem như cả hai chúng ta không ai nợ ai dút lời, Hạ Tử Hy cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta, trực tiếp bước ra ngoài.
Mục Cảnh Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, cũng không tiếp tục cản cô lại, nhưng Ì khóe môi lại nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Sau khi Hạ Tử Hy bước ra ngoài,
Tống Kỳ cũng đang đi tìm cô, nhìn thây Hạ Tử Hy bước ra từ ban công, Tổng Kỳ liền nhanh chóng bước đên, lúc này Mục Cảnh Thiên cũng từ bên trong bước ra, sắc mặt Tống Kỳ lập tức thay đổi.
Ngước mắt lên thì nhìn thấy ánh mắt đây tính khiêu khích của Mục Cảnh Thiên.
Sắc mặt Tống Kỳ trong giây lát có thay đối, nhưng khi nhìn thây Hạ Tử Hy bước về phía anh ta, khi cô đứng trước mặt anh, Tống Kỳ vẫn thu lại sự tức giận vừa rồi.
“Thật ngại quá, có phải anh đang tìm em không?” Hạ Tử Hy bước đến, nhìn Tống Kỳ hỏi.
“Đúng vậy!” Tống Kỳ gật đầu nói: “Em đi đâu vậy?” anh tùy tiện hỏi.
Khi Hạ Tử Hy đứng trước mặt anh, Tống Kỳ có thê thây rõ son môi của cô có chút phai nhạt so với ban đầu, động tác cứng ngäc, ánh mắt như dừng lại trên đôi môi cô.
“Không có gì, chỉ là cùng bạn bè trò chuyện vài câu mà thôi!” Hạ Tử Hy.
lạnh nhạt nói, cũng không có ý muốim nói với Tông Kỳ vệ việc lúc nãy cô.
cùng Mục Cảnh Thiên ở cùng mộ£ chỗ.
Nhưng dù cô:không nói thì Tống Kỳ cũng đã tận mất chứng kiến.
Hơn nữa, cũng có thể nhìn ra hai người bọn họ đã làm những gì!
Mặc dù tâm trạng Tống Kỳ cực kì tệ nhưng khi nhìn thây Hạ Tử Hy, anh vẫn mỉm cười với cô.
“Anh có sao không?” Hạ Tử Hy cảm thấy Tống Kỳ của hiện tại có chút không giông như bình thường.