Lúc này, Mục Cảnh Thiên hung hăng nói: “Tổng giám đốc, ông hiện tại đang tìm cách chối bỏ trách nhiệm cho khách sạn của mình sao?”
“Không, không, tôi không phải có ý này.
Mục tổng..
.chỉ là tôi nghe giám đốc báo cáo lại thì Hạ tiêu thư có vẻ đã uông say, cho nên có phải cô ấy đã cùng bạn mình rời khỏi đây hay không?”
“Ông câm miệng cho tôi, có nghe thấy không?” Lúc này, Mục Cảnh Thiên tức giận hét lên.
Tổng giám đốc kinh ngạc nhảy dựng lên.
Đên cả Tông Kỳ cũng ngạc nhiên, không nghĩ đên Mục Cảnh Thiên lại tức giận đến như vậy, có thể nhìn ra anh ta thật sự đề ý đến Hạ Tử Hy.
Lúc này, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên nụ cười lạnh: “Tổng giám đốc, ông có biết Hạ tiêu thư mất tích là ai không?”
Tổng giám đốc không hiểu Mục Cảnh Thiên tại sao lại hỏi như vậy, vô ý hỏi ngược lại: “Ai?”
“Thiên kim Tập đoàn Hạ thị, cũng là vợ của Mục Cảnh Thiên tôii” Mục Cảnh Thiên nhân mạnh từng chữ.
Mặc dù chỉ là vợ trước, nhưng trong mắt Mục Cảnh Thiên Hạ Tử Hy vẫn chính là vợ của hắn.
Tông Kỳ nghe lời khăng định này, dù cho trong lòng có bao nhiêu bât mãn cũng không muôn đính chính, càng nói nhiều, chỉ khiến cho danh tiến của Hạ Tử Hy càng thêm bị vây bân.
Quả nhiên, khi tổng giám đốc khách sạn nghe đến điều này, lập tức đò đẫn cá người, nhìn hai người trước mặt không biết nên làm gì.
Ông chỉ là tùy tiện nói ra một suy đoán mà thôi, nhưng có thể nhận ra Mục Cảnh Thiên thật sự tức giận đến thể nào.
“Tổng giám đốc, cho nên ông vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút, nêu như Hạ thị cùng Vân Duệ đồng thời gây sức ép thì khách sạn các người sẽ có kết cục như thế nào, tôi nghĩ trong lòng ông hiểu rõ!”
Nghe lời hăm dọa của Mục Cảnh Thiên, tổng giám đốc kinh ngạc nói: “Mục tổng!”
“Tội hi vọng trong vòng hai ngày có thể nhận được tin tức từ ông, nêu không ông cũng tự hiểu lấy kết cục của mình đi!” dứt lời, Mục Cảnh Thiên cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp rời đi.
Tổng giám ở đốc khách sạn đứng bắt động tại chỗ không.
biết phải làm như thê nào.
Rõ ràng câu nói này của Mục Cảnh Thiên đã gây chân động đến ông.
Tống Kỳ cũng nhìn tổng giám đốc sau đó nói: “Tôi cũng hy vọng có thể nhanh chóng nhận được tin tức!”, Tống Kỳ cũng không nói thêm điều gì, nhưng dáng vẻ lịch thiệp ây, cũng đủ cho vị tổng giám đốc này hiểu ra một vân đề, chuyện này anh ta cũng có phần tham gia.
Nêu như vần không có thông tin của Hạ Tử Hy, bọn họ sẽ cùng nhau gây sức ép Ho khách sạn này.
Tống Kỳ sau khi nói xong, cũng xoay người rời đi.
Tổng giám đốc khách sạn đứng bát.
động cả nửa ngày, quyết định tìm cấp trên thương lượng chuyện này.
Lúc này ở bên ngoài, Mục Cảnh Thiên sau khi lên xe, tức giận đấm mạnh lên vô lăng.
Đáng lẽ đêm này, anh nên bước theo cô, nêu không cũng sẽ không xảy ra những chuyện như vậy.
Khi đang suy nghĩ, trong tâm trí đột nhiên hiện lên một hình ảnh.
Chính là thời điểm anh cùng Hạ Tử Hy đang đứng ngoài ban công, Hạ Tử Hy đột nhiên kéo anh cùng trôn với cô.
Cô như đang trốn ai đó!
Nghĩ đến đây, ánh mặt Mục Cảnh Thiên càng trở nên tối đẹn, có phải liên quan đến chuyện mắt tích của cô hay không? Là ai có thể khiến Hạ Tử Hy sợ hãi tránh né như vậy? Càng suy nghĩ càng thấy kỳ quái!
Hắn ta lúc đó chỉ muốn chất vấn Hạ Tử Hy, cũng không suy nghĩ quá nhiêu, hiện tại xem ra hắn lúc đó quá sơ suất rồi.
Mục Cảnh Thiên nắm chặt bàn tay, không biết nên nói gì,, chỉ cảm thầy trong lòng nghẹn khuát, thật sự hồi hận lúc đó không suy nghĩ chu đáo.