May mắn!
Hạ Tử Hy từ trước đến giờ chưa từng hồi hận khi làm bắt cứ điều gì, chỉ duy nhất chuyện này.
Cuộc điện thoại đó đến thật đúng lúc.
Nếu không Hạ Tử Hy cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra vấn đề gì.
Năm trên giường lúc này, Hạ Tử Hy chỉ muôn nghỉ ngợi một lát, không muôn tồn quá nhiêu sức lực, cũng quá khảo nghiệm khả năng chịu đựng của cô rồi!
Cô nhất định phải nghĩ ra biện pháp rời khỏi đây!
Nhất định phải rời khỏi đây!
Hạ Tử Hy đã mắt tích một đêm.
Từ tối đêm qua “đến sáng nay đã trôi qua hơn một đêm: Mục Cảnh Thiên dựa theo phương.
pháp của Jason, đã cử người đi điệu tra.
Chỉ là đến hiện tại, vân chưa có bất kỳ tin tức nào.
Lúc này Hạ gia e rằng vẫn chưa biết tin tức này đâu.
Sau đó, Mục Cảnh Thiên lập tức gọi điện thoại cho Hạ Tử Dục.
Cũng hiếm thấy, Hạ Tử Dục vậy mà lại nhận điện thoại của Mục Cảnh Thiên.
“Mục tổng, thật bất ngờ anh vậy mà lại gọi điện thoại cho tôi!” Hạ Tử Dục từ tôn nói trong điện thoại.
“Tôi không có nhiều thời gian để phí lời với anh, tôi gọi đến chỉ để thông báo với anh một chuyện, Hạ Tử Hy mắt tích rồi!” Mục Cảnh Thiên cầm điện thoại nhắn mạnh từng chữ nói.
Hiển nhiên người bên kia đầu dây điện thoại, có chút khó tin lên lệng: “Anh nói cái gì?” “Tiểu Hy mắt tích rồi?”
“Đúng vậy!” Mục Cảnh Thiên chậm rãi nói.
Hạ Tử Dục nhíu mày: “Mục Cảnh Thiên, câu này của anh có ý gì?”
“Theo như tôi suy đoán có lẽ cô ấy đã bị người khác bắt cóc!”
“Bắt cóc?” Hạ Tử Dực càng kinh ngạc hơn, Hạ Tử Hy từ trước đên nay rât ít khi gây thù chuốc oán với người khác, làm sao có thể bị người khác bắt cóc được chứ.
Không lẽ vì…Mục Cảnh Thiên?
Chuyện này rất có khả năng!
Hạ Tử Dục cầm điện thoại: “Mục Cảnh Thiên, Tiểu Hy làm việc tại công ty của anh, hiện tại con bé đã mát tích, có phải anh nên chịu trách nhiệm không?”
“Chịu trách nhiệm?” nghe đên đây, Mục Cảnh Thiên đột nhiên cười lạnh, “Anh muốn tôi phải chịu trách nhiệm như thế nào? Đền tiền hay như thế nào?”
Hạ Tử Dục trong khoảnh khắc không còn lời nào đề nói.
“Hạ Tử Dục, giây phút này không nghĩ rằng anh lại nghĩ đên việc khiến tôi chịu trách nhiệm như thế nào chứ không phải là sự an toàn của Hạ Tử Hy!”
“Đừng nói người biến mắt ở chỗ tôi, có dù thật sự mắt tích ở chỗ tôi đi chăng nữa, tôi cũng không cân phải khai báo với anh!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Câu này của anh có ý gì?”
“Người biến mắt ở chỗ Tống Kỳ, nếu muốn kiếm người phụ trách thì cứ kiếm anh ta, tôi kiềm anh mục đích không phải để khai báo chuyện này, chỉ là muôn thông báo cho anh biệt một tiếng, thân là người nhà của cô ấy cũng nên biết chuyện gì đang xảy ra!” Mục Cảnh Thiên dút lời, không tiếp tục phí lời với Hạ Tử Dục, trực tiếp ngắt điện thoại.
Nghe âm thanh đô đô từ điện thoại TuUYẾn đến, Hạ Tử Dục ngây người, Không thê nghỉ ngờ răng anh ta đã bị lời nói của Mục Cảnh Thiên khiến cho không cách nào lên tiếng được.
Không phải nói điều đầu tiên hắn nghĩ đện là yêu câu Mục Cảnh Thiên phải bồi thường điều gì, chỉ là hắn tin rằng Mục Cảnh Thiên có năng lực tìm được Hạ Tử Hy và cứu cô Ây.