Nhưng những lời nói vừa rồi của Mục Cảnh Thiên thật sự đã hung hăng đả kích đến Hạ Tử Dục.
Đã một ngày không có bắt kỳ tin tức nào của Hạ Tử Hy.
Mục Cảnh Thiên lúc này ở công ty, gần như không có bất kỳ ai dám bước nữa bước vào văn phòng của anh ta.
Bọn họ đêu không biệt được Mục Cảnh Thiên hôm nay đã xảy ra chuyện gì, giông như ăn phải thuốc nồ, chỉ cận có người bước vào tìm anh ra, liền bị măng té tát.
Dọa đến cả cộng ty đều hoảng sợ không yên.
Nếu như không có bất kỳ công việc quan trọng nào, bình thường đều không dám tiến vào tìm Mục Cảnh Thiên.
Đến cả những người nhiều chuyện nhất cũng không dám hé răng lây nữa lời, sợ răng Mục Cảnh Thiên nghe thấy, dựa theo tình hình hôm nay có khả năng sẽ bị công ty sa thải.
Cho nên cả công ty như một chiệc lồng khóa chặt không khí căng thẳng bền trong.
Khả Khả suy nghĩ, lúc này, nếu có Hạ Tử Hy thì tết biết máy, cô ấy luôn có một loại khả năng khiến cho Mục Cảnh Thiên không thê làm được gì, cũng như có khả năng hóa giải mọi sự ngượng ngùng, nhưng hôm nay Hạ Tử Hy không đi làm, cũng không biết vì lý do gì, Khả Khả nhìn chăm chú vào vị trí ngôi của cô.
Cho đến thời gian buổi tối, tắt cả mọi người đều dọn dẹp đồ đạc sau đó nhanh chóng tan ca về nhà.
Hiện tại, có thể nhanh chóng tan ca sớm đều cô găng nhanh chóng tan ca, dù sao Mục Cảnh Thiên cả ngày hôm nay đều nhốt mình ở trong văn phòng, không hề bước ra ngoài.
Màn đêm đã đến, nhưng vẫn không hề có bắt kỳ tin tức nào, Mục Cảnh Thiên có chút đứng ngôi không yên.
Nếu như đến hôm nay vẫn không có bắt kỳ tin tức nào, vậy…Hạ Tử Hy nhất định hung nhiều cát ít rÔi; tú cần nghĩ đến đây, trong trái tim Mục Cảnh Thiên có một cảm giác không nói nên lời.
Ngay khoảnh khắc này, điện thoại của Mục Cảnh Thiện vang lên, anh lập tức cầm lên kiểm tra, sau đó khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến, có chút thât vọng, nhưng có chút bất đắc dĩ dẫn nhận máy.
“Alo, ba…”
“Đang làm gì đấy?”
“Vẫn đang ở công ty!”
“Anh từ khi nào lại nỗ lực như vậy?”
Trong điện thoại, Mục Trăn lên tiêng.
Mục Cảnh Thiên: “…”
Hắn có lúc nào không nỗ lựa sao?
Nếu như đổi thành bình ¡ thường, Mục Cảnh Thiên nhất định sẽ châm chọc Mục Trăn vài câu, nhưng hiện tại, hắn hoàn toàn không có tâm trạng.
“Ba, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ hỏi thăm tình hình gân đây của anh thôi.
Đúng r rồi, mẹ cùng bà ngoại anh sắp trở về rồi, hai người bọn họ đã lên tiêng muôn gặp mặt Hạ Tử Hy, đến lúc đó nhớ dẫn con bé về nhà dùng bữa!” Mục Trăn nói.
Xem ra quan tâm tình hình của hắn là giả, muốn hắn dẫn Hạ Tử Hy quay về ăn cơm mới là thật.
Mục Cảnh Thiên đã nghe ra rôi.
Nhưng hiện tại hắn không có chút tâm tư nào cùng Mục Trăn đấu võ mồm, nếu đổi thành những dịp khác cũng phải châm chọc vài câu.
Mục Cảnh Thiên tùy tiện trả lời: “Con biết rồi!”
Mục Trăn cảm giác có chút gì đó không đúng.
Con ruột của mình, bản tính như thê nào không lẽ ông còn không rõ hay sao, Mục Cảnh Thiên của ngày hôm nay có chút yên tĩnh.