Sắc mặt Mục Cảnh Thiên quả nhiên thay đối trong phút chốc, nêu sự thật chính là như vậy, vậy cũng có thê nói, Hạ Tử Hy chỉ tạm thời thoát khỏi nguy hiểm! Người thật sự muốn hại cô vẫn chưa bặt được.
Hà tông cũng chỉ là tắm chắn cho người đó mà thôi.
Nghĩ đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy hỏi: “Cô rốt cuộc đã đắc tội qua bao nhiêu người?”
Hạ Tử Hy: “…Mục tổng, nếu dùng lương tâm để nói chuyện, nêu như không phải do anh ra lệnh cho tôi đi ký bản hợp đồng gì đó, tôi làm sao có thê đắc tội đến Hà tổng chứ?”
Nếu như không phải do Mục Cảnh Thiên cố ý làm khó cô, cô cũng sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Chuyện này một nửa trách nhiệm thuộc về anh ta.
“Chuyện này hóa ra lại do tôi sao?”
Mục Cảnh Thiên nhướng mày hỏi.
“Ít nhất cũng có một nửa trách nhiệm!” Hạ Tử Hy nói.
Nghe vậy, Mục Cảnh Thiên cũng không phủ.
nhận, sau đó gật đầu: “Đúng, quả thật như vậy!”
“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm!”
Hạ TỪ HỒ”
Tại sao cảm thấy lời này…nghe có chút kỳ quặc?
“Còn gì nữa không?”
“Cái gì còn gì nữa không?”
“Còn đắc tội với ai khác nữa không?”
Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
Hạ Tử Hy lắc đầu: “Tôi ở nước ngoài hai năm, làm sao có thể đắc tội với người khác được!” Hạ Tử Hy nói.
Trừ Hà tổng ra, Hạ Tử Hy thật sự không nhớ ra mình còn khúc mắc với ai khác.
Mục Cảnh Thiên gật đầu khi nghe câu nói này của cô, chuyện này quả thật như vậy.
Dựa theo tính cách của Hạ Tử Hy, cô sẽ không bao giờ đi gây thù chuc oán với người khác.
Nhưng ai lại muốn hãm hại cô chứ?
Hơn nữa còn dùng cách thức như thế này.
Vấn đề này thật sự rất đáng để suy ngâm.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn sang Hạ Tử Hy: “Tôi sẽ điều tra chuyện này!”
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn sang Hạ Tử Hy: “Tôi sẽ điều tra chuyện này!” ` Hạ Tử Hy vốn dĩ không có ý này, chỉ là nhất thời nhớ đến vẫn đề này nên tùy tiện nói ra mà thôi, nhưng không nghĩ đến Mục Cảnh Thiên lại nói như vậy.
Nhưng nếu anh ta đã nói như vậy, Hạ Tử Hy cũng chỉ có thể gật đầu.
Thế lực Mục Cảnh Thiên vô cùng lớn hoặc, có lẽ thật sự sẽ tra ra được ngọn nguôn của chuyện này.
Cô chỉ muốn biết, người đứng sau bức màn muôn hại cô rôt cuộc là ai.
“Được!” Hạ Tử Hy trả lời, Mục Cảnh Thiên nhìn cô, cũng không muốn tiếp tục chọc phá cô, sau đó lên tiếng: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”
Hạ Tử Hy nhìn thấy Mục Cảnh Thiên không làm ra thêm bắt kỳ hành động nào khác, lúc này mới yên tâm.
Mục Cảnh Thiên giúp cô tém lại góc chăn, sau đó mới bước về phía ghê sofa.
Lần này, Hạ Tử Hy quyệt công nói thêm bắt kỳ điều gì, chỉ sợ rằng lại chọc giận Mục Cảnh Thiên.
Sau đó khoảng cách hai người cách nhau không đến vài mét, cả hai đều yên lặng năm xuông.