Hạ Tử Hy không cảm thấy buôn ngủ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, chÍ có Mục Cảnh Thiên mệt mỏi đến không thẻ động đậy, năm trên ghế sofa, chỉ trải qua vài phút liền bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết trải qua Bạn lâu, Hạ Tử Hy cũng thiếp đi.
Giâc ngủ này, cả hai ngủ rât say giâc.
Cho đến chín giờ sáng ngày hôm sau, khi nghe thầy tiêng gõ của Mục Cảnh Thiên lúc này mới tỉnh dậy.
Hạ Tử Hy vân đang năm trên giường, có chút mơ màng, nhưng khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên ngôi dậy, cô có chút mơ màng mở mắt nhìn theo.
Mục Cảnh Thiên bước đến mở cửa phòng.
Đứng trước cửa phòng là trợ lý của anh ta.
“Mục tổng…” cửa vừa được mở ra, trợ lý lên tiếng, sau đó nhìn thấy Mục Cảnh Thiên tỉnh thần không đi minh mẫn lắm, đột nhiên cảm thấy có phải bản thân đã làm phiền đến Bi tốt của lãnh đạo mình.
Tư tưởng bắt đầu có chút không thuần khiết.
“Mục tổng, dây là quần áo mà anh muốn tôi mang đến!” Lúc này, trợ lý nhìn Mục Cảnh Thiên nói.
Mục Cảnh Thiên đứng trước cửa, cũng do vừa mới tỉnh dậy, có chút lười biếng khi nghe những lời trợ lý nói, ánh mắt liệc nhìn về phía chiếc túi câm trong tay trợ lý, sau đó gật đầu.
“Được!”
Sau đó, trợ lý lập tức đưa túi xách cho Mục Cảnh Thiên.
“Mục tổng, nếu như không có việc gì khác, vậy tôi đi trước đây!” Trợ lý nói.
Mục Cảnh Thiên gật đầu, sau đó khi trợ lý vừa rời khỏi liên đóng của lại.
Hai túi giấy, hai bộ quần áo.
Hạ Tử Hy và Mục Cảnh Thiên mỗi người một bộ.
Khi anh ta bước vào, Hạ Tử Hy cũng đã tỉnh ngủ.
Mục Cảnh Thiên trực tiêp đem quần áo đề trước mặt cô nói: “Thay đô đi”.
Nhìn Mục Cảnh Thiên câm quân áo tới, một bộ trang phục nữ hoàn toàn mới, hơn nữa cũng là phong cách bình thường cô hay mặt, khi nhìn thấy trang phục Hạ Tử Hy có chút sửng người.
Từ đêm qua cho đến khi vào bệnh viện, cô có thể nói răng Mục Cảnh Thiên vẫn luôn ở bên cô, không biết anh ta từ khi nào đã phân phó cho nhân viên mua về.
Nhưng không thể phủ nhận răng, Mục Cảnh Thiên thật sự rất tỈ mỉ.
Bộ lễ phục của cô đã bị xé nát đến mức không thể mặc được.Ị”
“Cảm ơn!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên cũng không nói gì, đem quân áo đưa cho cô, rồi cầu một túi quân áo khác trực tiếp thay quân áo.
Đầu tiên cởi áo khoác, sau đó đến áo Sơ mi, Hạ Tử Hy ngây người ngay tại chỗ.
Cô lúc này muôn lên tiếng, nhưng bất cứ điều gì cũng không nói nên lời.
Nhìn Mục Cảnh Thiên cởi áo sơ mị, để lộ ra làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, hơn nữa cơ: thể cơ săn chắc, nhìn vô cùng răn rỏi.
Mục Cảnh Thiên bình thường mặc âu phục, căn bản không thể nhìn rõ được, hơn nữa còn nhìn thấy anh ta có chút ôm, nhưng hiện tại xem ra..
cũng rất có cơ bắp.
Nhìn Mục Cảnh Thiên thay trang phục, Hạ Tử Hy phải mắt một lúc sau mới có thê khôi phục tinh thân, sắc mặt ửng đỏ, cô lập tức quay mặt sang chỗ khác.
“Mục Cảnh Thiên, khi anh thay quần áo không biết né tránh chỗ KháC sao?” Hạ Tử Hy xoay mặt sang hướng khác, khuôn mặt đỏ bừng hỏi.
Mục cảnh Thiên tiếp tục thay quân áo, bắt đầu cỏi quân dài, sau đó mặc lên trang phục mà trợ lý vừa mang đến.