Sau khi đã thay xong quân áo, Hạ Tử Hy mới bước ra mở cửa.
Mục Cảnh Thiên lúc này vần đang đứng bên ngoài đợi cô.
Sau khi cánh cửa được mở ra, ánh mắt không tự chủ được dừng lại trên người cô.
Một chiếc váy liền thân màu vàng, nhìn vô cùng có khí chất.
Hạ Tử Hy thật sự chính là giá quần áo di động, gần dù kiểu dáng như thế nào, bất kế màu sắc ra sao cô đều có thê khoác lên mình.
Hơn nữa, khi mặc trên người cô còn có một loại cảm giác vô cùng đặc biệt cùng khí chất hơn người.
Trong ánh mắt Mục Cảnh Thiên không ngừng toát lên sự tán thưởng.
Thu hồi ánh nhìn, Mục cảnh Thiên nhìn cô nói: “Đã thay xong rồi?”
“Đúng vậy!” Hạ Tử Hy gật đầu.
Mục cảnh Thiên nói: “Ừ, rất hợp với côi”
Hạ Tử Hy cũng không nói thêm bắt kỳ điêu gì khác!
Anh ta dùng mắt nhìn cũng có tìm ra một bộ trang phục phủ hợp như vậy thì cô còn có thể nói được gì nữa chứ.
Sau khi cánh cửa mở ra, Mục Cảnh Thiên liền bước vào.
“Khi nào chúng ta xuất viện?”
“Đợi thêm một lát nữa, nều như.
không có bắt kỳ vẫn đề gì có thể xuất viện!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nghe vậy Hạ Tử Hy gật đầu.
Một đêm trôi qua, chuyện tối hôm qua, Hạ Tử Hy cũng đã thả lỏng rất nhiều, ít nhát, cũng không còn cảm thấy căng thẳng nữa.
Vào ngay lúc này Mục Cảnh Thiên khi đang muốn nói gì đó, bên ngoài liền vang lên một trận ôn ao.
“Xin hỏi, Hạ Tử Hy đang ở phòng bệnh nào?” âm thanh từ tính từ hành lang vang lên.
* “Hạ Tử Hy sao?”
“Đúng vậy!”
“Vậy thì là phòng bệnh này!” nữ y tá đứng bên ngoài nói.
“Ò, được, cảm ơn côi”
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên đều có thể nghe rõ đoạn đối thoại bên ngoài, bọn họ đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn ra ngoài cửa phòng bệnh, ngay lúc này một bóng người liên tiên vào.
“Tiểu Hy!” vừa bước phòng bệnh, sau khi nhìn thấy Hạ Tử Hy, căng thẳng kêu lên một tiếng.
Khi nhìn thấy người vừa mới bước đến là ai, Hạ Tử Hy có chút kinh ngạc.
Mục Cảnh Thiên càng không vui khi nhìn thấy người vừa mới đên là ai.
Anh ta làm sao lại có thể có mặt ở đây?
Anh ta làm sao lại có thể có mặt ở đây?
Hạ Tử Hy đứng một bên, nhìn thấy người bước đến là Tống Kỳ liền mỉm cười nói: “Tống Kỳ, anh sao lại đến đây?”
Nhìn dáng vẻ bình yên vô sự của Hạ Tử Hy, lúc này tâm trạng thấp thỏm của Tông Kỳ mới hoàn toàn buông lỏng, đên việc Mục Cảnh Thiên đứng một bên cũng bị anh ta xem như người vô hình.
Bát kể người cứu Hạ Tử Hy là ai, điều quan trọng nhất chính là hiện tại cô ấy không xảy ra bắt kỳ chuyện gì, bình an vô sự đúng trước mặt hăn.