Mặc dù không giống nhau, nhưng điều là quan tâm đến an nguy của Hạ Tử Hy, cũng là có ý phản bác lại câu nói vừa rôi của cô.
“Tình hình hiện tại vẫn chưa truy nã được Hà Lục Nguyên, hiện tại cô một mình xuất hiện bên ngoài vô cùng nguy hiểm!” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy có chút sửng sót, không nghĩ răng cho đến hiện tại bên ngoài vẫn chưa bắt được Hà Lục Nguyên.
Nhưng không thể không thừa nhận, lời này của hai người bọn họ vô cùng có đạo lý.
Hiện tại cô chỉ có một mình, thật sự có chút nguy hiểm.
Nhưng…khi nhìn về phía Mục Cảnh Thiên cùng Tống Kỳ, Hạ Tử Hy có chút ngây ngốc Không biết hiện tại nên làm như thế nào mới tốt.
Ngay lúc này, bên ngoài cửa vang lên một tiếng động nhờ: “Tiểu Hy!”
Khi nghe giọng nói vang lên từ bên ngoài, Hạ Tử Hy giông như nghe được âm thanh cứu tỉnh.
“Đô Đô!” Hạ Tử Hy lên tiếng.
Có cách rồi! Hạ Tử Hy nhéch môi cười.
“Mục tông, anh cũng nên quay.
về công ty rồi, tôi cũng không muôn làm phiên anh phải tiễn tôi trở vê, tiện đây tôi cũng muôn xin phép nghỉ một ngày, ngày mai tôi nhất định sẽ đi làm đúng giò!” Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên nói.
Sau khi nghe lời này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày suy nghĩ, lời này của Hạ Tử Hy chính lä đang từ chối hắn?
Ngay khi hắn đang suy nghĩ thì Hạ Tử Hy cũng nhìn sang Tông Kỳ nói: “Tống Kỳ, thời gian cũng không còn Sớm nữa, anh cũng nên quay lại công ty làm việc việc rôi, em cũng không tiện làm phiền đến anh, hiện tại Đô Đô cũng đã đến đây, lát nữa cô ây sẽ đưa em về.
Không có chuyện gì đâu!”
NrOIIO IV.
Vừa nói, Hạ Tử Hy liền cầm lên đồ vật trong tay.
Lúc này, Đô Đô cũng ti đến cằn nhằn vài câu: “Cậu tại sao đột nhiên đang yên đang lành lại nhập viện chứ? Khi nhận được điện thoại từ cậu, có biết mình đã lo lắng đến thé nào không?”
“Lát nữa chúng ta lại nói chuyện này nhé!” Hạ Tử Hy kéo tay Đô Đô nói.
Đô Đô sửng sốt, nhìn Tống Kỳ và Mục Cảnh Thiên trước mặt lúc này mới hiều ra tình huông hiện tại.
Thì ra không còn cách lựa chọn nào khác nên mới gọi điện thoại trợ giúp cho cô.
Lúc này, Đô Đô mỉm cười nhìn Mục Cảnh Thiên và Tống Kỳ lên tiếng: “Mục tổng, Tống tổng, hai người cứ yên tâm! Tôi nhật định sẽ tiên Tiểu Hy an toàn trở về nhài”
Hạ Tử Hy cũng mỉm cười nói thêm vào: “Mục tổng, Tống tổng, nếu đã như vậy.
Vậy tôi đi trước đây!”
Chuyện.
đến nước này, Mục Cảnh Thiên cùng Tống Kỳ còn có thể nói được gì khác-nữa chứ? Người cũng đã kêu đến từ sớm, bọn họ hiện tại còn muốn nói gì cũng đã muộn!
GHƯƠNG 243: THÔNG MINH HÓA GIẢI (3) Nhìn thấy Tống Kỳ cũng Mục Cảnh Thiên không lên tiêng, sau khi Hạ Tử Hy dút lời liên nhanh tay kéo Đô Đô nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Khi vừa bước ra ngoài, Hạ Tử Hy lúc này mới thỏ phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ cần cùng hai người bên trong kia xuất hiện trong một .không gian, Hạ Tử Hy sớm muộn gì cũng khó thở đến chết.
Trong phòng bệnh lúc này, nhìn thấy Hạ Tử Hy rời khỏi, Mục Cảnh Thiên cùng Tống Kỳ cũng không có ý ở lại đây, hai người liên lập tức rời khỏi.
Lúc này, trên xe Hạ Tử Hy dựa vào một bên ghế ngồi, Đô Đô vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn sang cô: “Nói đi!
Thành thật khai báo, rỗt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Tử Hy lúc này không cách nào tránh khỏi viên kẹo bọc đường từ Đô Đô chỉ đành ngoan ngoãn thành thật khai báo từ đầu đến cuôi những chuyện đã xảy ra trong những ngày gân đây.