Hạ Tử Hy lười biếng cùng anh ta tranh cãi, hít sâu một hơi sau đó tiếp tục sắp xếp đồ đạc vào trong tủ lạnh.
“Cô vẫn Chúa trả lời câu hỏi của tôi!”
Mục Cảnh Thiện không thuận theo ở phía sau lên tiếng, thật ra nhìn dáng vẻ thành thục của Hạ Tử Hy, bản thân hắn cũng tự có đáp án.
“Đúng vậy! Hạ Tử Hy gật đầu ngầm thừa Thời, cô nêu như không trả lời, có lẽ Mục Cảnh Thiên vẫn sẽ cứ tiếp tục hỏi.
“Cô hiện tại muốn làm cơm hay sao?”
Mục Cảnh Thiên hỏi.
Hạ Tử Hy vẫn chưa lên tiếng trả lời, Mục Cảnh Thiên lại hỏi tiệp: “Có biết làm món mì Ỷ không?”
“Biết thì có biết…”
“Vậy được, vậy cô làm một phần mì Ý đi, tôi hôm nay muôn ăn cơm ở đây!”
Hạ Từ Hộ.
Không nhịn được quay đầu lại nhìn Mục Cảnh Thiên, cuối cùng không kìm lòng được nói: “Mục tông, tôi hình như không có ý giữ anh lại ăn coơml”
Nghe lời này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên không cho là đúng lên tiếng phản đổi, nhìn cô nói: ^Y của cô chính là…muốn đuổi tôi đi?”
“Nhưng hình như tôi cũng chưa từng mỏ miệng giữ anh lại!”
“Mặc dù cô không lên tiếng, nhưng tôi biết trong lòng cô nhất định nghĩ như vậy!” Mục Cảnh Thiên nói.
Cô chưa hề có suy nghĩ như vậy có được không?
“Chỉ là báo đáp cho ân nhân cứu mạng của mình mà thôi, nêu như cô muôn nâu một bữa ăn đàng hoàng thì tôi cũng không có ý kiến!” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy nắm chặt bàn tay!
Ân nhân cứu mạng! Mục Cảnh Thiên hắn hiện tại muôn dùng thứ này đề đè ép cô sao?
Vậy thì được!
Hạ Tử Hy phải thừa nhận rằng, chỉ cần Mục Cảnh Thiên nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy chính là không _ còn lời nào đề nói! Dủ sao việc Mục Cảnh Thiên từng cứu mạng cô cũng là sự thật rành rành ra đóI Suy nghĩ một lát, Hạ Tử Hy nhất thời không tức giận, sau đó ngước lên nhìn anh ta: “Anh muốn ăn mì Ý đúng không?” ỳ Mục Cảnh Thiên lười biếng nhướng mày.
“Nhưng nhà tôi không có mì Ý!
“Cô mua gì thì làm món đó, tôi không.
có vẫn đề gì cả!” Mục Cảnh Thiên nói, sau đó còn nói kèm theo một câu: “Tôi không kén ăn!”
Nếu Mục Cảnh Thiên đã nói như vậy thì n Tử Hy còn có thê nói gì khác chứ?
Cô cũng không tiếp tục tranh cãi với hắn, liền bắt tay vào nâu nướng.
Nhìn dáng vẻ thỏa hiệp hiện tại của Hạ Tử Hy, khóe mai Mục Cảnh Thiên nhéch lên một nụ cười hài lòng.
Chính ngay lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hạ Tử Hy vừa định bước đến mở cửa thì Mục Cảnh Thiên liền lên tiếng: “Để tôi đi mở cửa chol”
Nhìn dáng vẻ trực tiệp đi hướng về cánh cửa, Hạ Tử Hy cũng không nói thêm gì, tiếp tục chuẩn bị thức ăn.
Sau đó khi Mục Cảnh Thiên bước đến mở cánh cửa trước mặt, khi nhìn thấy người đáng đứng ngoài cửa là ai liền ngây người trong giây lát.