Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa


Tống Kỳ mỉm cười, mặc dù biết rõ Lăng Tiêu Vân cố ý chính là nói như vậy, nhưng vần rất lịch thiệp cười đáp trả.

Hạ Tử Hy cũng không nói gì, dù sao những lời Lăng Tiêu Vân nói, cũng chỉ vì chứng minh cảm giác tồn tại của bản thân mà thôi, nhằm tuyên cáo với cô răng Lăng Tiêu Vân cô ta cùng Mục Cảnh Thiên mới chính là một đôi tình nhân thật.

Những điều này Hạ Tử Hy đều không quan tâm.

“Cảnh Thiên! Chúng tôi đi thôi!” lúc này, Lăng Tiêu Vân tóm lấy cánh tay MIỤE Cảnh Thiên, dịu dàng lên tiếng.

Mục Cảnh Thiên gật đầu, sau đó cùng Lăng Tiêu Văn rời khỏi; Hạ Tử Hy bên này cũng vô cùng tự nhiên được Tông Kỳ tiễn vê.

Lúc này trên đường, Mục Cảnh Thiên lái xe, Lăng Tiêu Vân ngôi một bên, khóe môi cô găng giữ một nụ cười bình tĩnh.

Mục Cảnh Thiên đến hiện tại vẫn không lên tiếng, luôn trầm ngâm im lặng chuyên tâm lái xe.


“Cảnh Thiên, anh hôm nay tại sao lại cùng hai người bọn họ dùng bữa chứ?” Lúc này, Lăng Tiêu Vân từ từ lên tiêng hỏi.

Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên hung hãng đạp thắng xe, Lăng Tiêu Vân hốt hoảng nhìn Mục Cảnh Thiên nói: “Cảnh Thiên, anh làm sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?”
“Tiêu Vân, anh có chuyện muốn hỏi em!” Mục cảnh Thiên mở lời nói.

Nhìn sắc mặt nghiêm trọng của hắn, Lăng Tiêu Vân mơ hồ như đã đoán ra được Mục Cảnh Thiên đang muốn hỏi gì, nhưng vẫn giả vờ như không biết chuyện gì, gật đâu nói: “Được! Anh cứ hỏi!”
“Việc Hạ Tử Hy bị người khác bắt cóc, em có biết rõ hay không?” Mục Cảnh Thiên cũng không quanh co, trực tiếp hỏi thẳng vào vần đề.

Nghe đến đây, Lăng Tiêu Vân đầu tiên giả vờ kinh ngạc, sau đó nói: “Bắt cóc? Làm sao có thê xảy ra chứ, cô ấy không phải vẫn đang yên ồn ở đó sao?”
Biểu cảm hiện tại của cô chính là muốn nói cho Mục Cảnh Thiên biết răng cô hoàn toàn không biết đến chuyện Hạ Tử Hy bị kẻ khác bắt cóc.

“Em thật sự không biệt hay sao?”

Mục Cảnh Thiên nhìn sang cô hỏi.

Lăng Tiêu Vân gật đầu: “Em tất nhiên không biết…” lời nói được một nữa, cô nhìn Mục Cảnh Thiên nói: “Cảnh Thiên, lời này của anh có ý gì? Anh đang nghỉ ngờ em saø?”
“Anh chỉ đang hỏi em mà thôi!”
“Nếu như em nói không có thì sao?”
Lăng Tiêu Vân nhìn Mục Cảnh Thiên nói, biểu tình có chút tốn thương.

“Em thừa nhận em căm ¡ghét đồ ky cô ta, đỗ ky sự xuất hiện của cô ta thu hút sự chú ý của anh, nhưng em cũng không xấu xa đến mức như Vậy, càng không đến mức phải bắt cóc cô ta, gây ra chuyện phạm pháp như vậy!”
Lăng Tiêu Vân nhìn Mục Cảnh Thiên nhân mạnh từng chữ.

Lời nói này của Lăng Tiêu Vân bắt trúng trọng tâm, hơn nữa cũng thể hiện rõ ràng cô quả thật rất ghến ghét Hạ Tử Hy.

Nhưng càng nói như vậy, càng khiến người khác khó phân biệt được lòi nói của cô có bao nhiều phần thật giả.

Mục Cảnh Thiên chăm chú quan sát, bán tín bán nghỉ nhìn cô.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận