“Có thể nhận ra Mục Cảnh Thiên hiện tại rất có hứng thú với eml” Tống Kỷ bổ sung.
Hạ Tử.
Hy làm sao lại nghe không ra được ẩn ý trong câu nói của hắn, suy nghĩ trong chốc lát sau đó nói: “Có lế là không đâu, loại người tâm cao khí ngạo như hắn, không dễ dàng gì mới cùng em ly hôn, làm sao lại muôn cùng em tái hôn chứ?” Hạ Tử Hy nói.
“Người mà anh ta muôn ly hôn là Hạ Tử Hy hai năm trước chuyện gì cũng không biết, chứ không phải Hạ Tử Hy của hiện tại chuyện gì cũng hiều rõI”
Nghe câu nói này của Tống Kỳ, Hạ Tử Hy ngây người, cũng không nói thêm bât kỳ điêu gì khác, nói thật lòng cô cũng không biêt Mục Cảnh Thiên hiện tại đang có suy nghĩ gì, cô cũng không có tâm trạng tìm hiệu rõ.
Cô chỉ cảm thầy hiện tại rất tốt!
Nhìn Hạ Tử Hy trầm mặc, Tống Kỳ vẫn chăm chú nhìn cô: “Nếu như anh ta muôn cùng em tái hôn thì em sẽ đồng ý chứ?” Tống Kỳ hỏi.
“Tất nhiên là không!” Hạ Tử Hy gần như trong vô thức mà phản ứng lại.
Đáp án này của cô, Tông Kỳ vô củng hài lòng, nhưng nhìn 4hây phản ứng của Hạ Tử Hy, hắn vẫn có chút không chắc chắn: “Thật sao?”
“Hai năm trước đã từng lầm lỡ một lần, em hiện tại chắc chắn sẽ không gây sai lầm lần thứ hai, anh ta không yêu em, cũng không phải là một người sông yên phận, em làm sao có thê cùng anh ta tái hôn chứ?” Hạ Tử Hy vô cùng khẳng định nói.
Hai năm trước, tình huống bát đắc dĩ, cô không còn lựa chọn nào khác.
Hiện tại trước mắt vẫn có sự lựa chọn, hơn nữa cô cũng muốn trải qua cuộc sông của riêng mình.
Có thể tìm được một người đáng tin, tôn trọng yêu thương lẫn nhau đề nắm tay sông cả đời.
Nhưng người đản ông nữ? vậy tuyệt đối không thể nào là Mục Cảnh Thiên!
Nghe lời giải bày này của Hạ Tử Hy, Tổng Kỳ nhíu mày nói: “Nếu như anh ta yêu em thì sao?” dù cho đậy chỉ là giả thuyết, dù cho bản thân hắn không muôn nói ra, nhưng nhìn tình huông hiện tại, hắn không thể không hỏi cho cặn kẽ.
Hắn quả thật rât lo lắng.
Giả thuyết này của Tống Kỳ khiến cho Hạ Tử Hy ngây ngôc nhìn Tống Kỳ, cô mỉm cười nói: “Làm sao có thê, loại người giỗng như anh ta làm sao có thê yêu em được chứ!”
“Chỉ là giả thuyết mà thôi!”
“Giả thuyệt này không thành lập, cho dù là sự thật thì sao, vậy thì cũng phải xem thử em có yêu anh ta hay không?” Hạ Tử Hy nhân mạnh từng chữ.
Vấn đề không phải là ai yêu cô, mà phải xem thử cô muôn ở bên ail Nghe vậy, Tống Kỳ nhìn cô nói: “Ý của em chính là em vẫn chưa yêu Mục Cảnh Thiên?”
“Tất nhiên không có!” Hạ Tử Hy nói.
Câu trả lời này của cô, khiến cho khóe môi Tông Kỳ nhéch lên một nụ cười tươi tăn: “Nói như vậy cơ hội của anh vẫn còn rất lớn?”
“Hả? Anh nói gì?” câu nói này của Tống Kỳ khiến cho Hạ Tử Hy quay , sang nhìn anh ta, chớp chớp đôi mắt.
Tống Kỳ mỉm cười: “Không có gì!”
sau đó cũng không nói thêm.
Hiện tại đối với hắn như vậy là đủ rồi.
Tống Kỳ quen biết Hạ Tử Hy hai năm, thời gian cũng không tính là quá dài, nhưng cũng đủ đề hắn hiểu rõ cô là người như thế nào.
Hạ Tử Hy từ trước đến nay không bao giờ lừa mình dối người, nêu như cô hiện tại đã nói như vậy, hắn tuyệt đối sẽ tin tưởng răng cô không yêu Mục Cảnh Thiên! Ít nhất, hiện tại Tổng kỳ hắn vẫn còn có cơ hội theo đuôi cô.
Nhìn khóe môi Tông Kỳ vừa nhêch lên một nụ cười vừa chuyên tâm lái xe, Hạ Tử Hy ngôi một bên trái tim như bị lỗi một nhịp, những lời này của Tống Kỳ cô làm sao lại nghe không hiệu, nhưng hiện tại cô cũng không biết phải trả lời vấn đề này như thê nào, chỉ đành lựa chọn im lặng.