Khi đến dưới lầu chung cư, Hạ Tử Hy từ trên xe bước xuông.
“Em lên nhà trước đây, anh trên đường cân thận!” Hạ Tử Hy mỉm Cười.
Tống Kỳ gật đầu nói: ‘Được! Em nghĩ ngơi sớm!”
“Được! Ngủ ngon!”
“Ngủ ngonl”
Sau khi nói lời chúc ngủ ngon, Hạ Tử Hy liền bước lên làu.
Nhìn theo bóng lưng Hạ Tử Hy tiến vào trong tiểu khu, Tổng Kỳ lúc này mới khởi động xe rời đi.
Hạ Tử Hy vừa bước vào nhà, thì điện thoại liền vang lên, liếc mắt nhìn số điện thoại hiến thị trên màn hình, Hạ Tử Hy liên nhắc máy.
“Alol”
“Đến nhà hay chưa?” người lên tiếng không phải ai khác chính là Mục Cảnh Thiên.
*Ừ, vừa đến trước cửa!” Hạ Tử Hy lười biếng trả lời một tiếng.
“Tống Kỳ thì sao, đã quay trở về nhà hay chưa?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
“Trở về rồi!”
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên lúc này mới yên tâm được một lát.
“Được, nếu như không còn chuyện gì khác vậy cô cũng nghĩ ngơi sớm chút một chút!”
“Được!” Hạ Tử Hy tiếp tục lười nhác tùy tiện trả lời một câu.
Dứt lời, liền cúp điện thoại.
Hạ Tử Hy nhìn điện thoại, cảm giác có chút không hiều ra làm sao.
Nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiêu, thời gian gân đây, cô sớm đã quen với những cuộc điện thoại điên khùng của Mục Cảnh Thiên.
Sau khi trở về nhà, Hạ Tử Hy bắt đầu tẩy trang, tắm rửa sau đó lên giường nghỉ ngơi, giậc ngủ này đến sáng ngày hôm sau.
Ngày hôm sau.
Hạ Tử Hy vừa tỉnh dậy, nỗi sợ hãi của hai ngày nay cũng tan biến không ít.
Cô ngồi dậy, vẫn như trước đây, làm bữa sáng sau đó đi làm.
Hạ Tử Hy những ngày gần.
đây không đến công ty, vừa đến nơi liên cảm thấy thân thiết không ít.
Khả Khả khi nhìn thầy cô liền chạy đến hỏi thăm: “Tử Hy, những ngày hôm nay em đi đâu vậy?”
Nhắc đên chuyện này, Hạ Tử Hy ngây người, sau đó mỉm cười: “Trong nhà có chút chuyện, cho nên xin phép nghỉ hai ngày!”
“Em cũng thật may mắn!” Khả Khả nhịn không được lên tiêng.
“May mắn?” nghe vậy, Hạ Tử Hy có chút mù mờ nhìn Khả Khả hỏi ngược lại: “Vị cô nương này, lời này nên giải thích như thế nào đây?”
“Em không biết hay sao? Những ngày em không đi làm, Mục tổng như ăn phải pháo vậy, gặp ai liên nổ!” Khả Khả mười phân khoa trương nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy ngây người nhìn cô: “Có khoa trương đến như vậy không?”
“Khoa trương?” nhắc đến chuyện này, Khả Khả hỏi ngược lại, “Em cứ đi hỏi xung quanh thử có phòng nào không bị Mục tổng nỗ tứ tung, lời này của chị đã đơn giản hóa mọi chuyện rồi!”