Nhìn dáng vẻ của Khả Khả, Hạ Tử Hy nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Trong lòng đột nhiên có một cảm giác, không lễ tâm tính Mục Cảnh Thiên thay đổi như vậy là vì cô hay sao? Nhưng có thê sao?
Ngay khi Hạ Tử Hy vẫn đang chìm trong suy nghĩ, Khả Khả liên vươn tay đưa đến trước mặt cô.
“Hey, em đang suy nghĩ gì vậy?”
“Hả?” Hạ Tử Hy lúc này khôi phục tinh thần nhìn Khả Khả, sau đó mỉm cười trả lời: “Không có gì, chỉ là cảm thấy bản thân thật sự may mắn!”
Khả Khả gật đầu ngầm đồng ý.
“Nhưng hôm nay không biết tâm trạng của Mục tổng như thê nào!” Khả Khả nói.
Ngay khi hai người đang rôm rả trò chuyện, nhìn thây cửa thang máy mở ra từ bên trong bước ra Mục Cảnh Thiên, một thân tây trang màu đen, thân thể cao ráo, khuôn mặt ngũ quan tỉnh xảo nhưng không, chút biểu cảm dư thừa, nhưng khi hãn vừa xuất hiện liền có thể điên đảo tất cả mọi người.
Khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên xuất hiện, Khả Khả đột nhiên hăng hái, lập tức nhảy ra xa nói: “Chị làm việc trước đây!”
Không chờ Hạ Tử Hy lên tiếng đáp lời, cả người liền bỏ của chạy lây người nhanh chóng quay về bàn làm việc.
Hạ Tử Hy ngây người.
.
.
không lẽ Mục Cảnh Thiên đáng sợ đến như vậy?
Sau đó ngước mắt lên nhìn thấy Mục Cảnh Thiên đã bước đến trước mặt cô, hoặc cũng có thể nói con đường trước mặt cô chính là con đường Mục Cảnh Thiên nhất định phải đi ngang qua.
Hạ Tử Hy cúi đầu, tiếp tục làm việc.
Nhưng ai biết rằng Mục Cảnh Thiên bước đến trước mặt cô liền dừng lại sau đó nhìn cô: “Thế nào? Không có việc gì rồi chứ?”
Nghe âm thanh vang lên trên đỉnh đậu, Hạ Tử Hy lúc này mới ngắng đầu lên, khi Mục Cảnh Thiên nói chuyện với cô, cô lập tức có thể cảm thây được ánh nhìn chăm chú săm soi từ bốn phía.
Hạ Tử Hy ngây người, lập tức đứng dậy, mỉm cười nói: “Cảm ơn Mục tông quan tậm, hiện tại đã không còn vân đề gì rồi!”
Thái độ hiện tại của Hạ Tử Hy có chút tôn kính cũng có vài phân xa cách.
Chút tâm tư nhỏ này của cô, Mục Cảnh Thiên làm sao lại không đoán ra được, liếc mắt khinh thường nhìn cô, sau đó nói: “Vậy thì tôt, chăm chỉ làm việc!
“Nhất định rồi!” dứt lời, Mục Cảnh Thiên liền hung hăng trừng mắt nhìn cô, sau đó xoay người quay trỏ về văn phòng của mình.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy ngây người trong thoáng chốc, sau đó mỉm cười nói: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, nên đã xin phép nghỉ hai ngày không đến công ty!” ánh mắt của Mục Cảnh Thiên” hoàn toàn bị Hạ Tử Hy ngó lơ.
Sau khi anh ta rời đi, Hạ Tử Hy lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt nhìn Hạ Tử Hy cũng từ từ giảm bớt.
Hạ Tử Hy lúc này mới thở phào một hơi.
Cứ nghĩ răng một ngày hôm nay cứ như vậy êm đềm mà trôi qua, nhưng ai cũng không: thể ngờ được rằng buội chiêu ngày hôm nay công ty lại xuất hiện một đồng nghiệp mới.
Người này không phải ai khác chính là Lăng Tiêu Vân.
Lăng Tiêu Vân vừa đến khiến cho nhiều người đều cảm thấy sầu não.
Theo lý mà nói, chuyện ngành cô ta học không phải là thiệt kê, tại sao lại đến đây làm việc chứ!