Lăng Tiêu Vân đứng một bên, liếc mắt nhìn sạng Hạ Tử Hy, Sau đó xoay lưng tiến về phía văn phòng Mục Cảnh Thiên.
Hạ Tử Hy ngôi tại vị trí làm việc, nhìn bóng lưng Lăng Tiêu Vân bước vào văn phòng Mục Cảnh Thiên, không tự chủ được mà nhíu mày, không nghĩ đến cô ta lại đến đây làm việc.
Công phu giữ bí mật làm cũng rất tốt đó chứ!
Lúc này, Mục Cảnh Thiện đang trong văn phòng phê duyệt hồ sơ, cảnh cửa bên ngoài vang lên: “Tiến vào!”
Lúc này, Lăng Tiêu Vân liền tiến vào.
Mục Cảnh Thiên ngước mắt, khi nhìn thây Lăng Tiêu Vân bước vào liền ngây người: “Tiêu Vân? Sao em lại đến đây?”
Lăng Tiêu Vân mỉm cười bước vào trong tay đang cầm một tầm hồ sơ, trực tiệp đưa cho Mục Cảnh Thiên: “Mục tổng, tôi đến đề nhậm chức đây!”
“Nhậm chức?”
Nghe hai chữ này, Mục Cảnh Thiên có chút sững sờ liền đưa tay nhận lấy tập văn kiện trong tay Lăng Tiêu Vân, sau khi mở ra xem xét một phen liền nhíu mày nói: “Em đến đây đề làm việc sao?”
“Đúng vậy!” Lăng Tiêu Vân gật đầu.
Mục Cảnh Thiên nhíu mày, có chút không vui nhìn cô ta nói: “Tại sao không thông báo trước cho anh biết?”
Lăng Tiêu Vân cũng ngây người, không nghĩ răng Mục Cảnh Thiên lại phản ứng như vậy, liền lên tiếng: “Thế nào”? Không lễ anh không muốn em đến đây hay sao?”
“Em chỉ là dựa vào năng lực bản thân mà thông qua phỏng vấn vào Vân Duệt”
Thực lực? Thật sự là dựa vào thực lực sao?
Mục Cảnh Thiên nhìn Lăng Tiêu Vân, ánh mắt nhìn thẳng chăm chú vào người trước mặt.
Ánh mắt Mục Cảnh Thiên quả thực khiến cho ‘†rong lòng Lăng Tiêu Vân có chút hốt hoảng hoặc có thể nói là sợ hãi.
Chuyện này quả thực cô chưa từng nói qua với Mục Cảnh Thiên.
“Cảnh Thiên, anh cũng biết rõ em cũng học thiết kế, không lẽ anh không thê nhận em vào làm sao?” Lăng Tiêu Vân nhìn Mục Cảnh Thiên yêu ớt hỏi.
“Không phải không nhận em, nhưng ít nhất em cũng phải thông báo với anh!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nhắn mạnh từng chữ.
Mục Cảnh Thiên ghét nhất chính là loại người giỏ trò tâm kế sau lưng hắn.
Nghe câu nói này của hắn, Lăng Tiêu Vân sửng người, sau đó lên tiêng: “Được thôi! Chuyện này quả thật là do em không đúng, nêu đã như vậy thì em đên công ty khác làm việc là được rồi!” vừa nói, liền vươn tay muốn rút lại hồ sơ của mình trên tay Mục Cảnh Thiên.
“Không cần đâu!” lúc này, Mục Cảnh Thiên đột nhiên lên tiêng.
Lăng Tiêu Vân sửng sốt nhìn Mục Cảnh Thiên, nhưng hắn lại tiếp tục lên tiếng: “Dù sao em cũng đã đến Vân Duệ, cũng đã thông qua phỏng vần, vậy thì em tất nhiên thuộc biên chế của công ty anh, nêu như làm không tốt hoặc vì những việc khác anh tuyệt đối không nhẹ tay!” Mục Cảnh Thiên nhìn Lăng Tiêu Vân nhắn mạnh từng chữ, ai cũng hiểu rõ Mục Cảnh Thiên trong công việc từ trước đến nay đều không hề hồ đồ bao che, bao chả, cả Lăng Tiêu Vân cũng rất rõ ràng!
Nghe đến đây, trên mặt Lăng Tiêu Vân lộ ra nét cười vui vẻ: “Vâng, Mục tổng!”
“Còn nữa, em cũng, nên biết, anh ở công „ Sẽ ” nề tình riêng, cho nên.
.
“Em hiểu rõ!” Mục Cảnh Thiên chưa dút lời, Lăng Tiêu Vân liền cắt ngang lời hắn nói, nhưng cô không hề có một chút tức giận nào; trên mặt chỉ còn lại nét cười vui vẻ.