Những đồng nghiệp khác cũng nhìn thây Lăng Tiêu Vân bước đên, có chút sửng người sau đó cũng nhanh chóng giải tán.
Chỉ còn Hạ Tử Hy ngôi im uỗng trà, cũng vì vị trí này là bàn làm việc của cô, cô còn chỗ nào đề đi nữa chứ, nhìn thấy ánh mắt Lăng Tiêu Vân hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, Hạ Tử Hy liền hiểu rằng cho dù cô không lên tiêng thì cô ta vẫn như cũ cho răng cô đang cố ý tung tin đồn vô căn cứ.
Quả thật đúng như vậy, Lăng Tiêu Vân khi nhìn thầy Hạ Tử Hy, sắc mặt vô cùng khó coi: “Hạ Tử Hy, thật không nghĩ ra cô cũng là loại người thích bàn tán:sau lưng người khác như vậy!”
Nghe câu nói này, Hạ Tử Hy ngắng đầu nhìn Lăng Tiêu Vân, khóe môi nhéếch lên một nụ cười nhạt: “Lăng tiểu thư, lỗ tai nào của cô nghe thấy tôi đang nói xấu về cô?”
“Có hay không bản thân cô tự hiểu rốt”
“Không cần trong lòng tôi hiểu rõ, tất cả phòng thiết kê đệu nghe thấy!” Hạ Tử Hy từ tốn nói, đối mặt với chuyện Lăng Tiêu Vân rảnh rỗi tìm cớ gây sự, cô cũng đã sớm quen thuộc!
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hạ Tử Hy, Lăng Tiêu Vân hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Hạ Tử Hy, tt nhật đừng khiến tôi nghe thấy, nếu không tôi nhất định sẽ không buông thạ cho côi” dứt lời, Lăng Tiêu Vân liền bước sang một bên rời đi.
Hạ Tử Hy vẫn đứng im một bên, nhìn theo bóng lưng Lăng Tiêu Vân, khóe môi nhêch lên nụ cười lạnh.
Cô thật sự chưa từng có ý tranh cãi với cộ ta, nhưng cô ta cũng thật sự được đằng chân lân đằng đầu, sự chịu đựng của cô cũng có giới hạn.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Lăng Tiêu Vân, lúc này người đồng nghiệp vừa trò chuyện với Hạ Tử Hy liền bước đến xin lỗi, nhìn Hạ Tử Hy nói: “Thật ngại quá Tử Hy, là chị làm liên lụy đến eml” những lời này rõ ràng là do cô nói, nhưng lại khiên cho Hạ Tử Hy phải gánh trách nhiệm.
Nhìn dáng vẻ xin lỗi của đồng nghiệp, Hạ Tử Hy cũng chỉ mỉm cười nói: “Không có gì, Lăng Tiêu Vận cô ta không phải ‘không nghe thấy, chỉ là nhìn em không vừa mắt mà thôi!”
“Thật ngại quái”
“Được rồi, không có gì đâu! Làm việc đi!” Hạ Tử Hy nói.
Nghe vậy người đồng.
nghiệp đó liền gật đâu, giữa chân mày có vài phần Ìo lắng, dựa theo lời nói của Hạ Tử Hy, Lằng Tiêu Vân chính là không nghe rõ được ai là người nói, chỉ lo rằng cô ta lại đi nói lại với bên Mục Cảnh Thiên, như vậy công việc của cô có thể không giữ được.
Lăng Tiêu Vân bước ngang qua, sắc mặt nghiêm trọng, nói không ra nỗi bực tức trong lòng, vì người phỏng vân cô chính là giám độc Vương.
Không lẽ, Mục Cảnh Thiên thật sự vì nguyên nhân này mà sa thải giám đốc Vương hay sao?
Nghĩ đên điêu này, sắc mặt Lăng Tiêu Vẫn sa sầm xuống, có chút ủ ửng đỏ, Mục Cảnh Thiên làm như vậy, rõ ràng chính là tát thẳng lên mặt côi Lúc này, Lăng Tiêu Vân nắm chặt tay, đứng dậy bước chân hướng vê văn phòng Mục Cảnh Thiên.
Gõ cửa, bên trong liền vang lên giọng nói tràn đầy từ tính của Mục Cảnh Thiên.
Lăng Tiêu Vân đầy cửa bước vào: “Mục tổng!”
Khi vừa nghe thấy giọng nói Lăng Tiệu Vân, Mục Cảnh Thiên ngước mắt lên nhìn cô: “Thế nào? Có chuyện gì sao?”
Lăng Tiêu Vân suy nghĩ một lát liền nói: ‘Em nghe nói giám đốc Vương đã bị sa thải rôi sao?”
“Đúng vậy!” Mục Cảnh Thiên sau khi nghe câu hỏi của cô cũng không có ý che dấu, lười biếng trả lời một tiếng.
“Tại sao?” Lăng Tiêu Vân hỏi, hiện tại bên ngoài bàn tán xôn xao, Mục Cảnh Thiên làm như vậy, chính là không đề lại chút mặt mũi nào cho cô ta.
“Cũng không tại sao cả!” Mục Cảnh Thiên nói, hoàn toàn không có ý định nói với cô về chủ đề này.