Ngay khi đang pha cho mình một ly cafe, thì phía sau liền vang lên một giọng nói: “Cô cũng thật đúng giờ!”
Nghe giọng nói này, Hạ Tử Hy liền quay đầu lại khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên xuất hiện phía sau hliền ngây người trong giây lát, sau đó liên ngoan ngoãn lên tiếng chào hỏi: “Mục tông!”
Nhìn thấy.
Hạ Tử Hy đang pha cafe, nhìn có vẻ rất ngon, Mục Cảnh Thiên nhìn một lát liền nói: “Pha cho tôi một ly!”
Ha Từ Hộ Nhìn bộ dạng không tình nguyện của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày nói: “Biêu cảm của cô nói cho tôi biết cô không tình nguyện!”
“Mục tổng, tôi không phải thư ký của anhl” Hạ Tử Hy lên tiêng.
“Nhưng tôi là ân nhân cứu mạng của cô!” Mục Cảnh Thiên uôn nắn lại.
Ấn nhân cứu mạng…Hạ Tử Hy có thể đoán được Mục Cảnh Thiên nhát định sẽ luôn dùng lý do này để chèn ép cô!
Sau đó, Hạ Tử Hy vô cùng bắt lực, chỉ có thể giúp Mục Cảnh Thiên pha một ly café.
“Ân nhân cứu mạng, mời ngài thưởng thức!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
Mục Cảnh Thiên lúc này cũng vô cùng phối hợp, trực tiếp nhận lấy, uông một ngụm, không nghĩ răng hương vị cũng khá ngon liên gật đầu tán thưởng nói: “Ừ, hương vị cũng không tệ!”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Nêu đã như vậy, Mục tông chậm rãi thưởng thức, tôi vẫn còn công việc cân xử lý nên ra ngoài trước đây!” dứt lời cũng không chờ Mục Cảnh ” lên tiêng liên rời đi.
“Đợi một lát!” vừa bước đi được hai bước, Mục Cảnh Thiên đứng phía sau lên tiêng.
Còn có chuyện gì sao Mục tổng?” Hạ Tử Hy vô cùng khách sáo nói.
“Cô đang trốn tôi?”
“Không cói”
“Vậy tại sao tôi vừa đến thì cô liền rời đi?”
“Tôi chỉ không muốn người khác hiểu lầm, nhưng càng không muôn người khác nói ra nói vào!” Hạ Tử Hy chậm rãi nói, trong lời nói càng có ý xa cách.
Lời này, Mục Cảnh Thiên liền nghe ra được manh mối trong đó liền lên tiếng: “Cô đang nói Tiêu Vân sao?”
Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Ai cũng như nhau thôi!
Mục Cảnh Thiên không chịu được chính là thái độ khách khí và xa cách của Hạ Tử Hy, giỗng nhự hắn làm cách nào cũng không: thể tiên vào thế giới của người phụ nữ này.
Suy nghĩ trong chốc lát liền nhìn Hạ Tử Hy, sau đó tiễn một bước về phía cô: “Thật ra…việc cô ấy đến công ty, tôi thật sự không biết!”
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy có chút kinh ngạc, nhưng vân mỉm cười lên tiêng: “Mục tổng, anh không cần giải thích với tôi, anh là cập trên còn tôi cũng chỉ là cấp dưới mà thôi, trên đời này làm gì có chuyện cập trên phải báo cáo lại với cập dưới chứ!
Câu nói này của cô khiên cho Mục Cảnh Thiên không vui’nhíu mày, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận nói: “Hạ Tử Hy…
“Mục tổng, anh không cần lớn tiếng nhứ vậy, tôi có thê nghe thấy!” Hạ Tử Hy nói.