“Tống Kỳ, chính là Tống Kỳ của công ty Oayne?” Hứa Vy Nhãn hỏi.
Hạ Tử Hy gật đầu: “Đúng vậy, chính là anh ấy; thật ra con cùng anh ấy ở nước ngoài đã quen biệt nhau.
Trước đây ở nước ngoài anh ây đã giúp con không ít!”
“Vậy thì cần phải mời người ta đến đây một phen!” Hạ Tử Hy vừa dút lời, Hứa Vy Nhân liền lên tiếng.
Trước đây, trên tạp chí đã nhìn thầy qua Tống Kỳ, đối với con người này Hứa Vy Nhân quả thật có chút tò mò.
Nhìn bộ dạng của Hứa Vy Nhân, Hạ Tử Hy chỉ đành gật đầu đồng ý.
Hạ Tử Hy cũng không nói gì, Hạ Tử Dục ngồi một bên, đôi mắt thâm sâu quan sát cô, càng để lộ ra ánh nhìn phức tạp.
Khoảng chừng ba mươi phút sau, Tông Kỳ đã đến nơi.
Lúc này Hạ Tử Hy liên đích thân bước ra ngoài mở cửa.
Khi nhìn thấy Tống Kỳ đang đứng trước cửa, Hạ Tử Hy mỉm cười: “Anh đến rồi?”
“Đúng vậy!” Tống Kỳ đứng trước cửa mỉm cười, vốn dĩ tât cả thắc mắc khi nhìn thấy Hạ Tử Hy trong giây lát liền biến mắt không chút tung tích.
“Vào đây đi!” Hạ Tử Hy lùi lại nhường chỗ cho Tổïg Kỳ bước vào trong.
Trong tay Tống Kỳ còn cầm theo hai món đồ.
Trong phòng khách, sau khi Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân nghe giọng nói vang lên ngoài cửa, liên dõi mắt nhìn theo.
“Bác trai, bác gái!” Lúc này, Tống Kỳ nhanh chân bước đến chảo hỏi.
Khi nhìn thấy Tống Kỳ, Hứa Vy Nhân liền đứng lên chào hỏi: “Cậu là tống kỳ sao?”
“Đúng vậy!” Tống Kỳ lịch thiệp gật đâu.
“Đến đây ngồi đi, vừa nãy Tiểu Hy đã nói với bác, hai đứa cháu quen biết nhau khi còn ở nước ngoài! Nêu như sớm biết chuyện này, nhất định phải sớm mời cháu đến nhà ngồi chơi!”
Hứa Vy Nhân nói.
Nghe vậy, Tổng Kỳ lập tức nói: “Không! Phải là cháu nên đến chào hỏi trước mới đúng!”
“Từ khi cháu về nước; Tiểu Hy cũng đã giúp đỡ không ít, cháu nên sớm đến chào hỏi mới đúng!” Tống Kỳ nói, ngữ khí không kiêu ngạo cũng không: siêm nịnh, lịch thiệp chu đáo, khiên cho Hứa Wy Nhân nghe vào tai cũng cảm thấy thoải mái, Hạ Thiên một bên tỉ mỉ quan sát cũng cảm thấy Tống Kỳ không tệ.
Lúc này, Tống Kỳ mang đến hai món đồ nói: “Bác trai, bác gái, lần đầu gặp mặt.
Đây là chút tâm ý của cháu!”
Nhìn thấy Tống Kỳ đến chơi còn mang quà tặng, lúc này Hạ Thiên liền lên tiếng: “Đến cũng đã đến rồi, còn mang theo quà tặng làm gì!”
“Cháu nghe nói bác trai rất thích sưu tầm đồ cô, vừa đúng lúc cháu cũng có một món, nhưng dù sao đối với lĩnh vực này cháu cũng không phải người trong giới cho nên mới mang đến cho bác trai nhìn thử!” Tống Kỳ chậm rãi lên tiếng.
Nghe ¿ đến đây, Hạ Thiên có chút sửng sốt.
Đồ cổ sao? Nếu vậy thì giá trị cũng không phải tầm thường.
Cũng có thê nói chính là giá trị liên thành!
“Không được! Món đồ này bác không nhận được, cháu cứ mang về đi!” Hạ Thiên từ chối.
Mặc dù ông rất thích sưu tập đồ cổ, nhưng có câu Quân tử ài tài, thủ chỉ hữu đạo ý chỉ: Người quân tử mặc dù coi trọng của cải nhưng không có đạo lý tùy tiện nhận đồ của người khác Bác trai không ngại mở ra xem thử!”
Tống Kỳ nói.