Mục Cảnh Thiên ngược lại chỉ mỉm cười, vươn tay năm lây tay cô: “Cô nói xem nêu như tôi năm tay cô cùng xuất hiện ở bên ngoài thì bọn họ sẽ suy nghĩ như thế nào?”
Nghe vậy, Hạ Tử Hy kinh ngạc nhìn Mục Cảnh Thiên hét lớn: “Anh điên rôi sao?”
“Cô không cảm thấy như vậy rất vui sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô vừa cười vừa nói.
Vui sao”? Cô một chút cũng không cảm thấy!
“Em yêu dấu chúng ta cũng nên ra ngoài rôi!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liên tháo dây an toàn.
Hạ Tử Hy hoảng hốt, Mục Cảnh Thiên từ khi nào lại biến thành dạng người như vậy chứ, hành động sâm rên gió cuôn không chừa cơ hội cho người khác phản ứng.
Cô trực tiếp tóm lấy Mục Cảnh Thiên nói: “Anh đừng đùa giốn nữa có được không; không vui chút nào cải”
“Tôi không đừa giõn!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền muốn rời đi; Hạ Tử Hy dùng sức, túm chặt lấy anh ta: “Mục Cảnh Thiên, anh bình tĩnh một chút có được, không? Nếu chung ta ra ngoài như thế này thật sự không cách nào giải thích được đâu!”
“Tôi chưa từng nghĩ đến việc giải thích!” Dù sao Mục Cảnh Thiên chính là một bộ dáng quyết tâm phải ra ngoài bằng được.
Nhìn dáng vẻ không để tâm đến mọi chuyện của anh ta, nhưng Hạ Tử Hy ngược lại lại rất để tâm đến: “Mục Cảnh Thiên, anh bình tĩnh một chút!”
Lời nói của cô vẫn chưa nói hết thì bên ngoài đã có một tốp ký.
giả phát hiện tình huống phía bên này.
“Đó không phải là xe của Mục Cảnh Thiên hay sao?”
“Hình như chính là chiếc xe ấy, tôi từng thấy anh ta lái qual”
“Anh ta rốt cuộc cũng xuất hiện rồi…”
“Đi…chúng ta đi xem thử!”
Một đám người như ong vỡ tổ bước về phía bọn họ.
Hạ Tử Hy ngồi {rong xe, lần đầu tiên cảm thây ký giả lại có thể đáng sợ đến như vậy.
Đáng sợ nhất chính là cô đang cùng Mục Cảnh Thiên ngồi trong xe.
Cửa xe đã bị khóa, nên ký giả không cách nào mở cửa được, nhưng bên ngoài lại không ngừng đập cửa: “Mục tổng, anh có thê ra ngoài giải thích một chút được không?”
Hạ Tử Hy biết rõ cửa xe Mục Cảnh.
Thiên đã được dán một lớp kính, nếu không ra sức nhìn sẽ không có cách nào nhìn rõ được.
“Mục Cảnh Thiên…” Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên nhíu mày kêu lên.
Nhưng Mục Cảnh Thiên ngược lại, ngồi trong xe không chút căng thẳng hay bất an nào, giông như không xảy ra bắt kỳ chuyện gì.
Hạ Tử Hy hiểu rõ anh ta đang chờ cô nhận sai.
Nhưng cô không cảm giác được bản thân mình sai ở đâu: “Mục Cảnh Thiên, đừng quá đáng!” Hạ Tử Hy nhắc nhở.
“Nếu như cô cảm tháy tôi đang đùa giỡn, vậy không băng chúng ta hiện tại ra ngoài, sau đó cả hai đều đừng hòng quay đầu được!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói.
Dáng vẻ này chính là muốn nói cho Hạ Tử Hy hiều rõ, hắn không hề có ý đùa cọt.
Ký giả bên ngoài không ngừng đập lên cửa Xe, CÓ cảm giác như muốn đập vỡ cửa tiền vào.
Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy mím môi, vẫn không có ý lên tiêng.