“Không phải rất đẹp sao?”
“Không đáng giá đến mức đó!” Mục Cảnh Thiên nói; “Dù cho giá trị chỉ có mười lăm đồng, không mắc, nhưng có thể nhận ra được, chiếc vòng này không đáng giá đến mức đói!”
“Món đồ này phải xem anh xem nó như thế nào, chỉ cần anh thích thì sẽ thấy nó xứng đáng, còn néu anh đã không thích, thì một đồng cũng không đáng!” Hạ Tử Hy cười nói, đọc full tại .net “Mười lăm đồng đối với tôi mà nói không phải số tiền lớn, nhưng có thể đối với bà ấy chính là một sự thu hoạch lớn, giúp người làm vui không phải sao?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại.
Nghe câu trả lời của cô, Mục Cảnh Thiên chỉ cười cười không nói.
Hạ Tử Hy khi đối mặt với tất cả mọi việc, từ trước đến nay luôn nhìn theo hướng tích cực nhát.
Mục Cảnh Thiên cũng không tiếp tục truy hỏi, hai người tiếp tục dạo bước về phía trước.
Lúc này, có rất nhiều cô cậu bé đang đùa nghịch phía trước, đọc full tại truyen one, nhìn những đứa bé đang cười đùa vô cùng hồn nhiên, Hạ Tử Hy bát giác cũng trở nên vui vẻ.
Chính ngay lúc này, Hạ Tử Hy quét mắt nhìn sang một cụ già đang ngồi trong một góc nhỏ.
Cụ già ấy cứ ngồi im bất động trong góc hẻm, trong tay như đang cằm nắm vật gì, nhìn có vẻ rất tập trung.
*Cô đang nhìn gì vậy?” Mục Cảnh Thiên hỏi. Hạ Tử Hy dùng cằm hướng về phương hướng của cụ già ấy, ánh mắt của Mục Cảnh Thiên cũng dõi theo, nhìn theo hướng cô vừa chỉ, giây phút nhìn thấy người phía trước, Mục Cảnh Thiên liền nhíu mày, sau đó trực tiếp tiền lên phía trước.
“Chú Lý!” Lúc này Mục Cảnh Thiên tiến lên gọi một tiếng. Hạ Tử Hy có chút kinh ngạc, Mục Cảnh Thiên nhận ra
ông cụ này sao?
Lúc này, chỉ thấy cụ già ngắng đầu lên, khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên liền lập tức cười: “Tiểu Thiên sao?
Tiểu Thiên, cháu đã trở về rồi sao?”
“Vâng, cháu đã quay lại rồi, gần đây chú sống như thế nào?”
“Rất tốt, chú sống rất tốt!” người được Mục Cảnh Thiên gọi là chú Lý nhìn có vẻ vô cùng kích động, cũng có chút vui mừng, mắt không dời khỏi hình bóng Mục Cảnh Thiên.
Nhưng chỉ thấy Mục Cảnh Thiên im lặng, mỉm cười; tùy ý cho cụ già đó dò xét hắn!
Lúc này, Hạ Tử Hy nhìn về hướng Mục Cảnh Thiên, dùng khẩu hình miệng nói với hắn: “Người quen của anh?”
Tình cờ chú Lý cũng chú ý đến Hạ Tử Hy đang đứng bên cạnh Mục Cảnh Thiên, “Đây là?”
Ngay khi chú Lý nhìn về phía Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên suy nghĩ trong chốc lát sau đó nhướng mày nói: “À, đây là bạn gái của cháu!” chúc các bạn đọc vui vẻ. Sau đó, Mục Cảnh Thiên vừa nói vừa vươn tay ôm lấy bờ vai của Hạ Tử Hy vào lòng.
Bạn gái?
Hạ Tử Hy đứng ngây người, ánh mắt nhìn Mục Cảnh Thiên, biết rõ anh ta cố ý nói như vậy, nhưng cô vẫn không hiểu được tại sao anh ta lại phải nói như vậy!”
“Rất xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp, không ngờ rằng Tiểu Thiên lại có bản lĩnh như vậy, có thể tìm được người bạn gái xinh đẹp như vậy!” Chú Lý vừa nhìn Hạ Tử Hy vừa gật đầu khen ngợi.
“Thật ra, cháu là…”
Ngay khoảnh khắc Hạ Tử Hy đang muốn cất lời giải thích thì Mục Cảnh Thiên đột nhiên kéo cô lại gần, nói thì thầm vào bên tai cô: “Cho chú Lý chút hi vọng đi, tinh thần của ông ấy có chút vấn đề!”
Mặc dù Hạ Tử Hy vẫn còn chút mù mò, không biết lời nói này của Mục Cảnh Thiên có ý gì, trong lời nói của anh ta bao gồm quá nhiều tằng nghĩa, Hạ Tử Hy trong chốc lát trong biết nên nói gì, cuối cùng chỉ đành gật đầu cười: “Vâng, cháu chính là bạn gái của Mục Cảnh Thiên!”
Cho nên trong xuyên suốt cả buổi chiều, hai người bọn họ dành cả thời gian buổi chiều để ở bên cạnh chú Lý.
Hạ Tử Hy phát hiện, mối quan hệ giữa hai người bọn họ rất kỳ lạ.
Mục Cảnh Thiên gọi người đàn ông đó là chú Lý, nhưng cảm giác chú Lý khi đối xử với Mục Cảnh Thiên như đang đối xử với con trai ruột của mình.
Hạ Tử Hy trong lòng có quá nhiều nghi vấn khi cùng Mục Cảnh Thiên ở bên chú Lý cả buổi chiều, cô có chút nghi ngờ Mục Cảnh Thiên đang lợi dụng việc công làm việc riêng.
Truyen one giới thiệu tới các bạn nhiều truyện hay trong khi chờ ra chương
Có điều Hạ Tử Hy chơi rất vui vẻ, chú Lý vô cùng niềm nở, đối với bọn họ vô cùng tốt, lúc này trong lòng Hạ Tử Hy mới có thể cân bằng một chút. Cho đến khi trời sắp tối, hai người bọn họ mới tạm biệt chú Lý để quay về thành phó.
Khi thành phố bắt đầu lên đèn, bọn họ mới chuẩn bị rời khỏi con hẻm nhỏ, chú Lý bịn rịn quyến luyến không thôi, tiễn cả hai đến tận cửa xe, sau đó mới lưu luyến rời đi.
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên bước lên xe, dựa vào ánh sáng phản chiếu trong kính chiếu hậu, cô nhìn theo bóng dáng chú Lý vẫn đứng im dõi theo chiếc xe của bọn họ; Hạ Tử Hy đột nhiên cảm giác có chút đau lòng.