“Nhanh bước vào, nhanh bước vào!” Dì Lý vội vã kéo cô tiền vào.
Dì Lý đã ở Mục gia gần mười năm, tất cả mọi người ở Mục gia đối xử rất tôn trọng với bà, cho nên mới yên tâm giao việc chăm sóc Mục Cảnh Thiên cho dì Lý.
Đến một người kiêu ngạo, hống hách như Mục Cảnh Thiên, khi đối xử với bà cũng vô cùng kính trọng.
“Dì Lý, trái cây cháu mua tặng dì!”
“Mua cái gì mà mua, mau tiến vào đây!” dì Lý nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười, sau đó bước vào.
Phong cách trang trí bên trong căn biệt thự vẫn như trước đây, dù cho hai năm trôi qua, nơi này vẫn vô cùng sạch sẽ và độc đáo!
“Chỉ cần có dì Lý, nơi này vẫn như trước đây, không một chút thay đổi!” Hạ Tử Hy cười nói.
Dì Lý cũng cười với cô: “Mau ngồi đi! Để dì rót cho cháu ly nước!”
“Không cần đâu dì Lý!” vừa nói, Hạ Tử Hy liền nắm chặt lấy tay dì Lý nói: “Lần này cháu đến đây; thứ nhất chính là đến thăm dì, thứ hai chính là có một số việc cần phải nói rõ với dì! Dì không cần phải bận rộn như vậy đâu!”
Nhìn Hạ Tử Hy, dì Lý gật đầu, sau đó hai người liền ngồi xuống.
Hạ Tử Hy đem tất cả những chuyện xảy ra từ trước nay kẻ hết một lượt cho dì Lý nghe.
Dì Lý sau khi nghe xong, có chút kinh ngạc nhưng cũng không quá mức ngạc nhiên.
Dù sao Mục Cảnh Thiên năm đó cũng không biết được bộ dạng khi Hạ Tử Hy rời đi vào hai năm trước, cho nên hiện tại Mục Cảnh Thiên không nhận ra cũng là chuyện có thể hiểu được.
Nhưng không ai ngờ rằng, duyên phận của hai người lại có thể sâu đậm đến mức này, hai năm sau vẫn có thể gặp lại nhau trong tình huống như thế này.
“Thì ra là như vậy, ngày hôm đó gặp lại cháu ở công ty, dì cũng có chút ngạc nhiên!” dì Lý nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Dì Lý, cháu biết những chuyện xảy ra vào hai năm trước, là do dì một tay giúp cháu giữ bí mật.
Cảm ơn dì rất nhiều!”
Nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, dì Lý mỉm cười: “Có những chuyện đều dựa vào hai chữ duyên phận!” cho dù bà thật sự có nói gì đi chăng nữa, vào thời gian hai năm trước Hạ Tử Hy đã ra nước ngoài du học, Mục Cảnh Thiên cũng không có cách nào bắt được người.
Hiện tại, bà không nói bất cứ điều gì, hai người bọn họ lại có thể gặp nhau, còn cùng làm chung một công ty, nếu không phải là duyên phận thì còn cách giải thích nào khác?
Lời này của dì Lý có ý gì, Hạ Tử Hy đương nhiên hiểu rõ, nhưng cô cũng không nói gì thêm, sau đó nhìn dì Lý: “Cho nên hiện tại vân hy vọng dì có tiếp tục giữ bí mật cho cháu!”
Dì Lý gật đầu: “Được, dì biết rồi, nhưng giấy không gói được lửa, cháu sớm hay muộn gì cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt!”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi!”
Trước khi Mục Cảnh Thiên phát hiện ra sự thật, cô sẽ rời khỏi Vân Duệ.
Nhưng cô như thế nào cũng không thể ngờ được, kế hoạch vĩnh viễn cũng không theo kịp bước chân của sự thay đổi.
Cho nên, Hạ Tử Hy chỉ ở lại cùng dì Lý trò chuyện đôi câu liền đứng dậy rời khỏi.
Cô chính là sợ Mục Cảnh Thiên sẽ đột nhiên quay trở lại, nên Hạ Tử Hy không đủ can đảm ở quá lâu, liền lập tức rời đi.
“Dì Lý, dì nhớ tự chăm sóc bản thân!”
Dì Lý gật đầu nói: “Tử Hy, cháu cũng phải tự biết chăm sóc bản thân mình thật tốt!”
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó liền rời khỏi căn biệt thự.
Dì Lý đứng trong căn biệt thự, nhìn theo bóng lưng của Hạ Tử Hy, bát lực lắc đầu.
Người con gái tốt như vậy mà thiếu gia lại không biết trân trọng..