Khi nhìn thấy Hạ Tử Hy và Mục Cảnh Thiên, bước chân Lăng Tiêu Vân lập tức dừng lại.
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào hai người Hạ Tử Hy và Mục Cảnh Thiên.
Cô rõ ràng biết hai người bọn họ sẽ cùng nhau đến đây, nhưng khi nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau, trong tim Lăng Tiêu Vân không nhịn được cảm thấy đau lòng.
Bởi vì hai người bọn họ khi đứng cạnh nhau, vô cùng xứng đôi.
Xứng đôi!
Mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng sự thật chính là như vậy!
Mặc dù khó chịu đến đâu, nhưng Lăng Tiêu Vân cũng phải giả vờ bản thân vẫn ổn, giống như không có bắt kỳ chuyện gì xảy Nhưng Mục Cảnh Thiên đã chủ động nói chuyện với cô: “Tiêu Vân, tại sao em lại ở đây?”
Nghe câu hỏi của hắn, Lăng Tiêu Vân chỉ mỉm cười; lúc này Neese bước đến giới thiệu: “Đây là một trong những vị giám khảo của cuộc thi lần này, thiên kim của Tập đoàn Lăng thị!”
Giám khảo?
Nghe vậy, Hạ Tử Hy và Mục Cảnh Thiên có chút bất ngờ.
Nhưng Hạ Tử Hy vẫn bình tĩnh đứng yên, không nói bất cứ điều gì.
Mặc dù cô cảm thấy chuyện này chắc chắn không phải là một sự trùng hợp.
Mục Cảnh Thiên cũng nhìn sang Lăng Tiêu Vân: “Em là giám khảo của cuộc thi này? Tại sao anh lại không biết?”
Lăng Tiêu Vân mỉm cười nhìn sang Mục Cảnh Thiên nói: “Ban tổ chức muốn giữ bí mật chuyện ban giám khảo bao gồm những ai sẽ tham dự, không phải em cố ý không muốn nói với anh.
Cảnh Thiên, anh từ đến nay trong công việc luôn công tư phân minh; em tin rằng anh sẽ không tức giận em đúng không?”
Mục Cảnh Thiên quan sát dáng vẻ hiện tại của Lăng Tiêu Vân, ánh mắt nhìn thẳng, khóe môi nhếch nụ cười, sau đó nói: “Tất nhiên!”
Lúc này Mục Cảnh Thiên quay đầu sang nhìn Neese, môi nhéch lên cười: “Neese, anh chắc đã biết rõ mối quan hệ giữa tôi và Lăng Tiêu Vân rồi đúng không?”
Nhưng lúc này, chỉ có một mình Neese hiểu lời này có ý gì!
Hạ Tử Hy từ lúc đầu đến cuối đều đứng yên không nói bất cứ điều gì, khóe miệng như cười như không, chỉ là cô không dám cười ra tiếng.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên mỉm cười, tiến đến bắt tay với Neese: *Nếu không có chuyện gì khác, chúng tôi đi trước đây!”
Neese gật đầu.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên bước đến bên cạnh Lăng Tiêu Vân, sau đó nói nhỏ một câu: “Anh tin vào khả năng của eml” Vừa dứt lời, môi nhếch lên một nụ cười, sau đó trực tiếp rời đi.
Những lời Mục Cảnh Thiên thì thầm với Lăng Tiêu Vân, cũng chỉ có hai người bọn họ nghe được.
Lúc này Neese đứng một bên, có chút ngây người, nhưng anh ta cũng không nói gì.
Sau khi hai người bọn họ đã rời đi, Lăng Tiêu Vân liền bước đến trước mặt Neese chào hỏi anh ta: “Neese, chào anhl”
“Lăng tiểu thư!”
“Thế nào? Mọi người đã đến đông đủ chưa?” Lăng Tiêu Vân nhìn Neese hỏi “Cũng đến gần đủ rồi, không ngờ rằng Lăng tiểu thư lại tích cực như vậy!” Neese cười nói.
Lăng Tiêu Vân cũng không nghe ra được ẩn ý trong câu nói đó, cũng không biết rằng đây là khen hay chê, cô cười nói: “Chuyện tôi nên làm mà thôi!”
Hai người bọn họ vừa nói vừa bước vào phòng nghỉ.
“Trước mắt tiến vào bên trong nghỉ ngơi chút đi!” Neese nói với Lăng Tiêu Vân..